Chương 33: Sự kiện khiến Hoắc Cẩn Chi phát bệnh thần kinh.

Edit: Umeco

_________________

Tề tiên sinh lo lắng thế cục thay đổi nhanh chóng, nếu ông bị chuyển đến địa phương khác không biết còn có thể sống được nữa hay không.

Ông mới ngoài 60 tuổi, một đầu học thức còn chưa cống hiến cho quốc gia, nếu chết đi như vậy thật sự không thể nào nhắm mắt.

Lòng luyến tiếc vợ con đang ở nước ngoài, nhưng cũng may vì họ không theo ông về nước, bản thân chịu khổ là đủ rồi.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Cẩn Chi chày đầy mồ hôi, cán cuốc còn cao người. Tối hôm qua hắn ăn không ít thịt, hiện tại người đầy khí lực, chỉ một buổi sáng đã khai khẩn không ít đất hoang.

Hắn liếc nhìn rặng núi dài miên man, chỉ cần đi qua ngọn núi này là đến thị trấn. Bốn năm nay hắn chỉ đi ra đó hai lần, mà hai lần này đều thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Những tên du thủ du thực thấy Hoắc Cẩn Chi không có ở nhà, liền chạy tới quấy rầy Tô Uyển Nhu, may mắn Hoắc Cẩn Chi kịp thời trở về, từ đó về sau hắn không bao giờ dám đi xa nữa.

Hắn đã đáp ứng với cha, sẽ che chở mẹ thật tốt.

Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, hắn chắc chắn làm được.

“Hẳn là không có chuyện lớn, nếu có radio sẽ phát, nhiều băng đảng cầm quyền đã bị đánh tan, mùa xuân của Tề gia gia sắp tới rồi.” Hoắc Cẩn Chi ánh mắt kiên định.

Tề tiên sinh khẽ thở dài, không chút lạc quan liếc Hoắc Cẩn Chi, “Hiện tại ta chỉ hy vọng sự việc không trầm trọng thêm, có thể duy trì ổn định như bây giờ, ta đã thấy đủ.”

Tuy rằng sinh hoạt khốn khó, nhưng không phải chịu đánh đập mỗi ngày. Cuộc sống như vậy đối với người đã chịu đủ trắc trở như ông Tề mà nói, là thiên đường.

“Sẽ tốt lên, chỉ tiếc cháu không ra ngoài được, báo chí được truyền vào thôn cũng không tới lượt xem.” Hoắc Cẩn Chi thập phần ảo não.

Hắn thật sự muốn lên thị trấn một chuyến, nhưng không yên tâm về Tô Uyển Nhu.

“Hay cháu đi ra ngoài, ta ở nhà nhìn.”

“Thôi, đợi thêm một thời gian nữa.”

Hoắc Cẩn Chi lắc lắc đầu, những tên du thủ du thực đó căn bản không đem Tề gia gia để vào mắt, chẳng may sẽ làm ông bị thương.

Trong lòng nảy sinh bực bội, Hoắc Cẩn Chi dồn hết lực vào cán cuốc, bổ từng nhát xuống đất. Tề tiên sinh thương tiếc nhìn hắn, thật không hiểu nổi cha của Hoắc Cẩn Chi nghĩ gì mà lại yên tâm đem vợ trẻ con thơ để lại sơn thôn nghèo nàn này?

Tuy rằng đại bộ phận thôn dân chất phác hiền lành, nhưng vẫn có đám lưu manh vô lại. Tô Uyển Nhu xinh đẹp nhu nhược, giống như một nồi thịt kho tàu vừa nấu, mùi thơm tỏa bốn phía hấp dẫn người xấu.

Hoắc Cẩn Chi tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cha Hoắc thật sự quá nhẫn tâm!

“Anh Hoắc…”

Tiếng kêu ngọt ngào từ xa xa truyền đến, xua tan không khí âm u, chân mày Hoắc Cẩn Chi nhăn lại, Đường Tiểu Béo nhất định lại tới làm trò.

Đường Tiểu Niếp tung tăng nhảy nhót chạy tới, Hoắc Cẩn Chi làm việc ở trên sườn núi sau nhà, từ xa đã thấy.

“Chào Tề gia gia.”

Đường Tiểu Niếp cười tủm tỉm chào hỏi, vị này chính là đại nhân vật khó lường, nhà kinh tế học nổi danh thế giới, hơn nữa con cái của ông cũng rất có tiền đồ, chỉ tiếc…

Trong lòng cô lộp bộp hai tiếng, đột nhiên nhớ tới tình tiết quan trọng.

Ông Tề chính là nhân tố khiến cho Hoắc Cẩn Chi phát bệnh tâm thần!

Đại khái là tầm hai ba năm nữa, ông Tề bị mấy người gọi là thanh niên tiến bộ ấn xuống đánh cho một trận, lúc ấy Hoắc Cẩn Chi không ở nhà. Chờ khi hắn trở về, ông Tề đã nửa chết nửa sống, không bao lâu sau qua đời.

Bởi vì ông Tề là người bên ngoài chuyển đến, nên đội trưởng đại đội Ma Bàn Sơn đã báo cáo việc này lên trên. Phía trên chỉ phái vài nhân viên xuống, tra xét ứng phó cho qua, việc này gần như không giải quyết.

Chỉ còn lại Hoắc Cẩn Chi bị kí©h thí©ɧ nặng nề, lúc ấy trong truyện miêu tả hắn như sau…