Chương 35: Phim điện ảnh Hong Kong.

Edit: Umeco

Hoắc Cẩn Chi cúi người lấy bọc đồ ăn, đặt mấy chiếc bánh gạo chiên sót lại bên trong lên một bụi cỏ sạch sẽ, run run giở tờ báo ra.

Khi nhìn đến ngày phát hành của tờ báo, hắn càng thêm kích động.

Là báo của ba ngày trước!

Đó là tòa soạn chuyên khai thác vấn đề kinh tế chính trị《Z tỉnh nhật báo 》có lượng phát hành lớn nhất tỉnh Z. Tuy chỉ có nửa trang nhưng cũng đủ để Hoắc Cẩn Chi vui sướиɠ vạn phần.

Ông Tề giờ mới kịp phản ứng lại, hai ông cháu tựa đầu vào nhau, tập trung tinh thần đọc báo, sớm đã đem Đường Tiểu Niếp đang hoảng sợ vứt vào xó xỉnh nào đó rồi.

Đường Tiểu Niếp mếu máo, một tờ báo mà thôi, cần kích động đến nỗi như vậy?

Nếu Hoắc Cẩn Chi thích báo, thì cô đem tới nhiều một chút là được. Nhà cô tuy không có nhưng chỗ ông nội Đường Bách Sơn thì xếp thành núi đó nha.

Đường Bách Sơn là thầy lang kiêm thú y, ông thường xuyên đi trấn trên, mỗi lần về đều mang theo báo mới.

Đường Thiệu Chính cũng rất quan tâm đến thời sự, báo là thứ không bao giờ thiếu trong nhà. Đại đội trưởng quan hệ cực tốt với ông ấy, mỗi khi lãnh báo mới sẽ đưa cho Đường Thiệu Chính một phần.

Hoắc Cẩn Chi đọc nhanh như gió, háo hức tìm kiếm tin tức mình cần. Đầu báo đại loại viết bài ca tụng tài văn chương của ai đó, hắn không cảm thấy hứng thú cho lắm. Thứ hắn muốn biết là dân sinh chính trị, ông Tề cũng vậy. Hai đôi mắt giống như radar rà quét, thoáng chốc đã xem xong mặt trước chỉ là không tìm được tin tức mình mong muốn.

Tuy thất vọng nhưng có thể đọc báo là tốt rồi, méo mó có hơn không. Hoắc Cẩn Chi lật qua mặt trái không nỡ rời mắt, đúng là đã ném Đường Tiểu Niếp đến phương trời nào đó rồi.

“Nhìn này!”

Hoắc Cẩn Chi kích động kêu lên, ngón tay chỉ vào một góc của tờ báo, đôi mắt phát quang. Ông Tề tò mò thò đầu lại gần, xem xong kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Thật tốt quá! Từ năm ngoái phim điện ảnh Hong Kong đã lần lượt được tiến cử. Cẩn Chi, đây chứng minh cho điều gì cháu biết không?”

Thanh âm Tề tiên sinh run rẩy, khóe mắt ầng ậng nước. Ông đợi từng ngày, cuối cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng chờ được.

Đường Tiểu Niếp tim đập thình thịch, hiện tại đang ở năm 1978, năm ngoái là năm 1977, Phim điện ảnh Hong Kong được tiến cử sớm như vậy?

Không phải tuyên truyền khắp nơi nói phim ảnh Hong Kong đầu độc người xem hay sao?

Vài ba chi tiết nhỏ này không biết trong sách có miêu tả qua hay không. Đường Tiểu Niếp đọc sách qua loa, kể cả có nói đến phỏng chừng cô cũng không nhớ rõ. Nhưng trên báo chí đã đưa tin thì chính là sự thật, ít nhất là thật sự phát sinh trong thế giới giả tưởng này.

Đường Tiểu Niếp hiểu rõ vì sao một già một trẻ kích động như vậy. Nếu phim điện ảnh Hong Kong được tiến cử, vậy chứng minh chính sách đang dần dần thả lỏng. Cô nhớ rõ vào năm 77 đã khôi phục thi đại học, cuối năm 78 triển khai hội nghị tiến hành cải cách chính sách. Chính sách mới sẽ như một làn gió xuân đổi mới mọi miền đất nước.

Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để đãi cát ra vàng, chỉ cần nắm chặt lấy cơ hội này, bạn sẽ biết hành trình trở thành tổng tài bá đạo không hề khó!

Nghe hơi đa cấp nhưng cô có nên nỗ lực làm giàu hay không đây?

Đường Tiểu Niếp bình tĩnh suy tư, quyết định tăng thêm một mục tiêu nữa cho bản thân…

Nỗ lực tiến bộ, tranh thủ trở thành phú nhị đại.

Đường Tiểu Niếp nghiêng đầu giả ngốc, khờ dại hỏi: “Hong Kong là gì? Ăn có ngon không ạ?”

“Chỉ biết ăn, sắp biến thành heo nhỏ mập mạp rồi!”

Hoắc Cẩn Chi tâm tình vui vẻ, ánh mắt nhìn Đường Tiểu Niếp nhu hòa hơn nhiều, ngứa tay nắm lấy bím tóc của cô. Nha đầu béo này mang đến tờ báo quan trọng như vậy, giờ cô có làm nhặng xị lên hắn cũng không để bụng.

Mặt Đường Tiểu Niếp lập tức suy sụp, bẹp miệng tức giận trợn mắt, dám nói cô béo?

Đại lão tương lai cũng không thể sống sót!

Tề tiên sinh cười nói: “Con gái béo một chút mới đáng yêu, nhiều phúc khí. Để gia gia nói cho Tiểu Niếp nghe, Hong Kong là một thành phố biển mỹ lệ, món ăn đa dạng, nhiều cơ hội để phát triển. Đó là một trong những trung tâm tài chính của Châu Á, là công xưởng làm ra rất nhiều bộ phim điện ảnh đình đám.”