Chương 37: Rất muốn lên thị trấn.

Edit: Umeco

Sau lưng Đường Tiểu Niếp lành lạnh, mỗi chuyện làm Hoắc Cẩn Chi suy sụp đều liên quan đến người Đường gia, có chối cũng không thoát khỏi can hệ.

Gia đình của cô thật đúng là… có nghiệt duyên với Hoắc Cẩn Chi mà!

“Anh Hoắc, ăn bánh gạo… ui… đều bẩn hết rồi!”

Đường Tiểu Niếp ảo não nhìn bánh gạo chiên rơi rụng khắp nơi, lấm lem đầy bùn đất, không thể ăn được.

Ông Tề nhặt lên vài miếng, phủi bụi đất, thổi phù phù rồi đưa cho Đường Tiểu Niếp.

Đường Tiểu Niếp ghét bỏ lắc đầu, “Bẩn…”

Tề tiên sinh cười cười, con bé quả nhiên là bảo bối tâm can của Đường gia, từ nhỏ không thiếu ăn thiếu mặc. Nếu là một đứa trẻ khác, đừng nói rớt xuống đất, cho dù dính phải phân gà cũng vội nhặt lên cho vào miệng ăn.

“Cháu về nhà đây. Tạm biệt Tề gia gia, tạm biệt anh Hoắc.”

Đường Tiểu Niếp phất phất tay, tung tăng nhảy nhót rời đi. Cô chạy một mạch tới nhà ông nội Đường Bách Sơn, đầu vẫn đang suy nghĩ biện pháp để Hoắc Cẩn Chi an tâm vào trấn một chuyến.

Ông Tề nhặt đồ ăn rơi vãi trên mặt đất, dùng tờ báo khi nãy bọc lại. Đồ ăn tinh quý không thể để lãng phí!

Hoắc Cẩn Chi vô cùng xoắn xuýt, Đường Tiểu Béo không giở trò mèo, còn để lại một đống thức ăn. Hắn không thể nào thích ứng được một Đường Tiểu Béo an phận thủ thường như vậy.

“Về sau đừng xụ mặt với con bé nữa, trước kia con bé tuy có chút nghịch ngợm nhưng gần đây rất lễ phép hiểu chuyện, là một đứa trẻ không tồi.” Ông Tề nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Tiên sinh đừng để bị lừa, Đường Tiểu Béo thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn ngày tháng sáu! Rồi đâu lại vào đấy cho mà xem!”

Hoắc Cẩn Chi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cuốc đất.

Hắn đã sớm nhìn thấu gương mặt thật của Đường Tiểu Béo, đừng có hòng mà lừa được hắn!

Tề tiên sinh cười cười, con bé mới 6 tuổi có thể nặn ra được bao nhiêu tâm kế? Cẩn Chi suy nghĩ rất trưởng thành, sao lại cứ nằng nặc đối đầu với con bé không buông cơ chứ.

Ông ăn một chiếc bánh gạo chiên, mùi vị tươi xốp giòn rụm tràn ngập khoang miệng. Đã lâu không được ăn thực phẩm chiên ngập dầu, hiện tại dầu mỡ rất quý giá, xào rau người ta còn luyến tiếc cho, cũng chỉ có Đường gia mới làm loại đồ ăn xa xỉ này.

Đường Bách Sơn không có ở nhà, Trương Mãn Nguyệt và Hứa Kim Phượng cũng không thấy đâu.

Đường Tiểu Niếp không có chìa khóa, liền quyết định đi ra con sông ở cổng thôn, bà nội và mẹ nhất định là đang giặt quần áo ở đó.

Quả nhiên, Hứa Kim Phượng và Trương Mãn Nguyệt đều ở đây, ngoài ra còn có thêm mười mấy người phụ nữ khác. Tất cả cùng ngồi xổm bên bờ sông miệt mài giặt quần áo.

Âm thanh đập quần áo bùm bụp hòa lẫn trong tiếng nước chảy róc rách, hình thành một tiết tấu vui tai

Tiếng các bà các mẹ nói chuyện cười đùa, đàn vịt bơi lặn trong sông thi thoảng lại kêu "cạc cạc", những đứa trẻ ồn ã chơi đùa trên bờ…

Khắp chốn đều là hơi thở của sự sống, tựa như một bức tranh thủy mặc tràn đầy năng lượng.

“Bà Ba, hôm qua ăn thịt có ngon không?” Có người lớn tiếng hỏi.

Trương Mãn Nguyệt và Hứa Kim Phượng ngồi cách nhau vài người, bà liếc qua Hứa Kim Phượng, vừa khéo Hứa Kim Phượng cũng nhìn lại đây.

Mẹ chồng nàng dâu giằng co ánh mắt vài giây, nhanh chóng quay đầu đi, biểu tình có chút xấu hổ.

Hứa Kim Phượng lỗ tai vểnh lên, nếu mẹ chồng mà dám nói khó ăn, hừ, đừng trách đứa con dâu này không thèm khách khí!

Hai chén thịt lớn không cánh mà bay, tâm can Hứa Kim Phượng tới giờ còn đau như cắt.

“Thịt thì chả ngon! Cô có bị ngờ nghệch không mà hỏi câu hỏi ngu xuẩn vậy!?” Trương Mãn Nguyệt lớn tiếng, khiến mọi người cười vang.

Tuy nhiên, Hứa Kim Phượng lại không hài lòng với câu trả lời này, rõ ràng trù nghệ của bà rất tốt, mẹ chồng không thể làm ra được món ngon như vậy.

Bất quá mẹ chồng chưa nói khó ăn nên đứa con dâu này sẽ rộng lượng bỏ qua, không thèm so đo.

“Vẫn là bà Ba có phúc khí, con trai làm nghề gϊếŧ heo nên ngày nào cũng được ăn thịt. Cháu trông thấy trong viện nhà Lai Phúc treo đầy thịt khô, có thể ăn quanh năm cơ đấy!”

Đường Tiểu Niếp đứng từ xa đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của Vu Lai Đệ. Quả nhiên người phụ nữ này cả ngày chỉ biết đi chọc gậy bánh xe, châm ngòi ly gián.