Chương 6: Tặng thịt tăng hảo cảm

Edit: Umeco

--------------------------

Mẹ Hoắc Cẩn Chi là Tô Uyển Nhu, tính tình bà ấy yếu đuối mềm mỏng, gặp chuyện chỉ biết thút thít rơi lệ, xuống đất làm việc kiếm công điểm cũng khó khăn. Vì vậy Hoắc Cẩn Chi từ thuở thơ bé đã phải chèo chống cả gia đình, bữa không bữa có, đói bụng là chuyện bình thường .

Trong nguyên văn Hoắc Cẩn Chi mắc bệnh đường ruột nghiêm trọng, phỏng chừng là thường xuyên chịu đói mà ra.

Mẹ là cái bánh bao mềm, cha không rõ tung tích, bị người đời kỳ thị đủ điều. Tuổi nhỏ đã phải vào đời bươn chải kiếm sống, điều kiện sống này cũng quá khắc nghiệt, tác giả là bà mẹ kế độc ác thật sự.

Đường Tiểu Niếp yên lặng phun tào, trong lòng rất đồng tình với Hoắc Cẩn Chi, nhất là sự việc lần này còn do một tay nguyên chủ gây ra. Hại Hoắc Cẩn Chi ăn mấy phát tát, còn ngã vỡ ba quả trứng chim, khiến cho sinh hoạt của hắn vốn dĩ đói khổ càng leo lắt hơn.

“Cha…”

Đường Tiểu Niếp ôm chặt cánh tay Đường Lai Phúc, nũng nịu kêu, cô muốn giúp đỡ Hoắc Cẩn Chi.

Đường Lai Phúc thập phần hưởng thụ con gái làm nũng, tiếp tục niết cái mũi của cô. Đường Tiểu Niếp cố nén không trở mặt, có việc cầu người, niết liền niết đi, cô nhịn!

“Cha… trứng chim của anh Hoắc bị con làm vỡ rồi, anh ấy với dì Tô có thể bị đói hay không?”

Đường Tiểu Niếp chớp chớp mắt, mắt to tức khắc sương mù mênh mông, hơi hơi phiếm hồng, đây là độc môn tuyệt kỹ của cô, đôi mắt tựa như vòi nước, muốn khóc liền khóc, muốn thu liền thu.

Đường Lai Phúc tâm mềm nhũn, hướng Đường Ái Hoa quát: “Cắt một đao thịt đưa tới Hoắc gia đi.”

Lại cúi đầu nhìn Đường Tiểu Niếp đầy ôn nhu nói: “Có thịt sẽ không đói bụng.”

Đường Tiểu Niếp hôn bẹp mấy cái lên mặt Đường Lai Phúc, cơ hồ muốn làm mặt ông tràn đầy nước miếng, "Cha thật tốt! Ừm… Khẳng định sẽ sống lâu hai trăm tuổi.”

Lời khen này vừa hay chọc trúng điều băn khoăn nhất của Đường Lai Phúc, chính là tuổi thọ của bản thân.

Ông ấy luôn lo lắng mình sát nghiệt quá nặng, sẽ gặp phải báo ứng. Mà trên thực tế cũng đúng, khi Đường Lai Phúc 50 tuổi sức khỏe đã xuống dốc, bệnh nặng quấn thân, còn chết trước cả nữ nhi pháo hôi.

Đường Lai Phúc được nịnh đến mặt mày hớn hở, Niếp bảo bối quả nhiên là phúc khí của ông mà, nói toàn chuyện tốt, nghe thôi đã thấy thoải mái từ đầu đến chân.

Đường Ái Quân không cao hứng ồn ào, “Tại sao phải cho tên tai tinh kia thịt chứ? Nhà mình còn không đủ ăn đây!”

Đường Lai Phúc trừng mắt, Đường Ái Quân thanh âm nhỏ dần, nhưng vẫn không tình nguyện, lẩm bẩm nói thầm, xem ra thành kiến với Hoắc Cẩn Chi rất lớn.

Đường Tiểu Niếp từ trên người Đường Lai Phúc bò xuống, đi đến trước mặt Đường Ái Quân, ngón tay mũm mĩm dùng sức chọc chọc bụng béo của hắn, “Anh ba, bụng anh đem so với cha còn lớn hơn.”

Đường Ái Quân xấu hổ buồn bực tránh đi, cũng chọc vào cái bụng phát phì của Đường Tiểu Niếp, “Em cũng đâu có nhỏ.”

Đường Tiểu Niếp mặt mày rũ rượi, tâm tình ngũ vị tạp trần, thật muốn cho tên khờ này ăn một cái chày gỗ vào đầu.

Không biết nữ nhân ghét nhất bị nói béo sao?

Đường Tiểu Niếp hừ thật mạnh một tiếng, còn trừng mắt thật lớn, sau đó xoay người đi tìm đại ca Đường Ái Hoa.

Đường Ái Quân cười hì hì chạy theo sau, thỉnh thoảng đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Niếp. Anh ba với cha Đường rất giống nhau, đặc biệt thích trêu chọc nguyên chủ, thi thoảng niết niết mũi, lâu lâu lại xoa xoa tóc.

Đều phiền toái giống nhau.

Đường Ái Hoa cứa một đao, cắt ra khoảng năm sáu cân thịt, Đường Tiểu Niếp đứng cạnh trong túi chất đầy kẹo đường. Đây đều do cha Đường mang về, trong nhà vẫn còn một bịch bánh quy, mấy chỉ bánh chưng, ngoài vỏ đều dán giấy hồng hẳn là chủ nhà thuê gϊếŧ heo tặng lễ.

“Anh cả, em đi cùng với.”

Đường Tiểu Niếp cuốn lấy Đường Ái Hoa, cô muốn đi nói lời cảm tạ với đại lão tương lai, thuận tiện tăng chút xíu hảo cảm.

“Con đi theo làm gì, vừa mới hạ sốt thôi đấy, thành thật ở nhà chơi, mẹ làm thịt hầm trứng cho con.” Hứa Kim Phượng không đồng ý.

“Không sao, con muốn đi cảm ơn anh Hoắc mà.” Đường Tiểu Niếp vặn vẹo làm nũng không ngừng, vẻ mặt hưởng thụ.

Kiếp trước thời thơ ấu cô chưa từng được làm nũng tùy hứng, hiện tại rốt cuộc cũng đạt thành ước nguyện.