Chương 14

Vì vậy, cậu đương nhiên không biết cách lớn tiếng nói chuyện, chứ đừng nói đến chuyện đòi nợ.

Lục Bắc Sâm vừa đỗ xe xong, mở cửa xe đã nhìn thấy một đôi mắt đầy quan tâm.

Đôi mắt long lanh, hàm răng trắng đều đặn.

Như thể đã chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng đón được người chồng trở về, ánh mắt chứa đầy yêu thương, muốn nói lại thôi.

Ngón tay bấu chặt khung cửa, trái tim không khỏi run rẩy.

Khương Nhu Nhu nở nụ cười ngoan ngoãn như khi xin tiền lì xì từ trưởng bối trong nhà, tám chiếc răng trắng đều đặn, đôi mắt cong cong.

“Ông xã ơi, anh về rồi hỏ! Em nhớ anh nhiếu lắm!”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, như xua tan mệt mỏi sau một ngày làm việc, trong lòng tràn đầy năng lượng, như thể có thể làm việc thêm một đêm mà không thấy mệt.

Lục Bắc Sâm kìm nén sự xao động trong lòng, cụp ánh mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.

Không biết có phải là do Khương Nhu Nhu cảm nhận sai, cậu luôn cảm thấy âm thanh đó như có chút khàn khàn trong mũi.

Có phải anh đang bị cảm không? Ánh mắt Khương Nhu Nhu thoáng qua sự lo lắng.

Chưa kịp hỏi thì thấy đối phương đã xuống xe đóng cửa, nhưng tay vẫn đặt trên cửa xe.

Ngón tay khẽ rung, như đang kìm nén mong muốn vuốt ve một con vật nhỏ đáng yêu.

Lục Bắc Sâm thu tay lại, để tránh nó không kiềm chế được mà đưa lên đầu cậu nhóc, anh đút tay vào túi quần.

Khiến Khương Nhu Nhu vừa định hỏi anh có bị cảm không, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: “Hóa ra ông chủ cũng thích đút tay vào túi quần.”

Giũ bỏ thắc mắc trong đầu, Khương Nhu Nhu chạy theo bước chân của anh.

Nhưng không biết là do anh cố ý hay chân cậu quá ngắn, cậu không thể theo kịp anh.

Tính cách cậu chủ nổi lên, Khương Nhu Nhu chạy tới, bám vào cánh tay anh.

Giọng đầy ủy khuất, tủi thân: “Ông xã ơi, đợi em với!”

Lục Bắc Sâm nhìn thiếu niên nhỏ nhắn, mắt đỏ hoe như thể chịu oan ức to lớn, rồi nhìn cánh cửa nhà chỉ cách hai bước chân.

Cuối cùng anh không nói gì, kéo cậu vào nhà.



“Ông xã ơi, em muốn uống cháo.”

Lục Bắc Sâm vừa ngồi vào bàn ăn, chợt có người dựa vào.

Anh nhíu mày, giọng nghiêm túc: “Ngồi xuống cho đàng hoàng đi.”

Sáng nay vì chỉ có một phần ăn sáng nên họ mới ngồi gần nhau, bây giờ trên bàn có nhiều món, đối diện còn có bát cháo nóng hổi, Khương Nhu Nhu muốn gì đây?

Hôm nay anh sẽ không mềm lòng phục vụ cậu nữa.

Thực ra, còn một lý do khác, anh cần yên tĩnh, anh luôn cảm thấy mình bị mê hoặc, nếu không sao đầu óc toàn nghĩ đến cái đầu nhỏ mềm mại của cậu nhóc này khi vừa xuống xe chứ.

Giọng nghiêm nghị làm cậu như con thỏ nhỏ bị giật mình, mắt đỏ hoe, bắt đầu tố cáo.

“Anh hung dữ với em!”

“Anh ra ngoài cả ngày không về, khó khăn lắm mới đợi được anh về mà anh lại hung dữ với em!”

Khương Nhu Nhu nghẹn ngào, nhớ lại lần ba đi công tác về không mua quà lại còn mắng mình, giọng càng tủi thân hơn.

Nghe lời tố cáo, Lục Bắc Sâm vừa kiên quyết không thỏa hiệp lập tức cảm thấy trái tim mình như bị co thắt, vô thức nghĩ lại xem mình có nói nặng lời không.

Anh không nhận ra từ khi cậu đến, giới hạn của mình ngày càng thấp, không cần biết phòng thủ trong lòng mạnh đến đâu, chỉ cần cậu làm nũng, nói vài lời ngọt ngào, phòng thủ của anh lập tức bị đánh bại.

“Cậu chủ muốn uống cháo phải không? Dì Trương sẽ mang tới ngay.”

Dì Trương vừa bưng bát canh cuối cùng ra, chợt nghe thấy giọng tủi thân của Khương Nhu Nhu, lúc đó bà cũng lo lắng cho cậu.

Cậu chủ nhà bà, ai cũng biết rõ, là người nghiêm khắc, không cho phép người khác cãi lời, tính cách cực kỳ khó chịu, lại còn sạch sẽ, không thể chịu được ai nói chuyện trên bàn ăn, chứ đừng nói đến việc là ngồi cùng ai.

Khi bà đang nghĩ cách ngăn cơn bão sắp đến, lại thấy Lục Bắc Sâm tuy mặt không vui, nhưng không có dấu hiệu tức giận?

Điều này thật hiếm thấy!

Nhìn cậu phồng má, mắt ngấn lệ, bà chợt hiểu ra điều gì đó.

Dù hôm nay mới gặp Khương Nhu Nhu lần đầu, nhưng ai có thể cưỡng lại được một người nhỏ nhắn dễ thương, biết lễ nghĩa và ngọt ngào như cậu chứ.

Bà không biết những lời đồn bên ngoài, chỉ biết đây là người mà bà cụ và bà chủ đặc biệt dặn dò phải chăm sóc tốt, huống chi đối phương trông giống như cô con gái nhỏ trong tưởng tượng của bà.

Nếu cậu chủ không tức giận đuổi người đi, thì tức là đồng ý với hành động của đối phương.