Chương 6

Vừa đến cửa, cậu đã thấy Lục Bắc Sâm đang bày từng đĩa lên bàn ăn.

Khương Nhu Nhu không khỏi ngạc nhiên, hôm nay trong biệt thự không có ai khác, những món ăn này chẳng lẽ là...

Lục Bắc Sâm thấy cậu đến cũng không ngồi xuống, chỉ nhìn đĩa thức ăn trên bàn, tưởng cậu không thích, nên thản nhiên nói.

"Mấy món này đều do bà Trương dựa vào khẩu vị của tôi mà làm, hôm nay bà ấy không có ở đây, em tạm ăn đi, sau này muốn ăn gì thì cứ nói với bà ấy."

Nghĩ một chút anh nói tiếp: "Nếu em không thích ăn, thì tự gọi đồ ăn ngoài," ngừng một chút rồi anh nói thêm: “Nhưng đừng mang hộp đồ ăn vào nhà."

Ý trong lời nói rất rõ ràng, hoặc là cùng ăn những món đã làm, hoặc là ra ngoài tự giải quyết, anh sẽ không chiều theo ý cậu.

Lục Bắc Sâm nghĩ rằng yêu cầu khắt khe của mình sẽ làm đối phương sợ, dù sao cậu cũng run lên khi mình đến gần, không biết sao, anh đột nhiên nhớ đến cảnh đưa cậu về sáng nay.

Nghĩ lại những điều bất thường trong phòng vừa nãy, anh lại cau mày.

Rõ ràng sáng nay còn rất sợ mình, sao buổi chiều lại thay đổi lớn như vậy?

Chắc chắn trong đó có điều gì mà anh không biết.

Khương Nhu Nhu không biết anh đang nghĩ gì, chỉ khi nghe yêu cầu gần như khắt khe ấy, trong lòng cậu lại vui mừng, đôi mắt sáng rực như chứa đầy ánh sao.

Thậm chí cả sự thất vọng "Hóa ra những món này không phải do Lục Bắc Sâm nấu" cũng tan biến.

Sắc mặt nghi ngờ của Lục Bắc Sâm khẽ thay đổi, đối phương không những không sợ, mà còn... rất vui mừng?

Chẳng lẽ cậu không muốn ăn cơm cùng mình đến vậy sao?

Rõ ràng vừa rồi còn ngọt ngào gọi anh là "ông xã", bây giờ lại ngọt ngào muốn gọi đồ ăn ngoài.

Hừ! Đúng là kẻ nói dối, chút lợi nhỏ đã lộ rõ bản tính, cậu có biết bao nhiêu người muốn ăn cơm với anh nhưng đã bị anh bị từ chối không chứ!

Thật là, không thể chịu nổi mà.

"Đừng nhìn mấy món này có vẻ nhạt nhẽo, nguyên liệu đều là tươi ngon nhất, ngay cả thịt bò cũng được vận chuyển trực tiếp từ Úc, sạch sẽ hơn đồ ăn ngoài nhiều." Hai chữ "đồ ăn ngoài" được anh nhấn mạnh, như nhắc nhở đối phương rằng không ăn là thiệt thòi.

Nhưng với vẻ mặt đó, nếu ai không biết còn tưởng rằng anh đang hỏi “Muốn nó hay muốn tôi” đấy!

Khương Nhu Nhu không nghe ra ý của anh, đầu óc đã bị hai chữ "đồ ăn ngoài" lấp đầy.

Vậy có phải chỉ cần mỗi ngày mình đều gọi đồ ăn ngoài về ăn, sẽ khiến anh thấy ghét không?

Sau khi quyết định, cậu vô thức sờ bụng đang kêu lần nữa, bước vài bước đến ngồi vào bàn, sau đó ngoan ngoãn ngẩng đầu chờ đợi lệnh ăn cơm của người đàn ông.

Đây là thói quen từ nhỏ của cậu, ở nhà đều đợi ba mẹ nói "ăn cơm thôi" thì mới cầm đũa lên.

Mẹ cậu nói, như vậy ăn cơm mới ngon, vì "ăn cơm thôi" có nghĩa là mọi người đã đủ.

Gạt đi những suy nghĩ không vui trong đầu, cậu tiếp tục nhìn đối phương với ánh mắt mong chờ.

Lục Bắc Sâm thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, chút buồn bực trong lòng lập tức tan biến.

Xem ra cậu cũng biết điều, biết cái gì là tốt nhất.

Lục Bắc Sâm không tỏ vẻ gì, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng hơn một chút.

Kéo ghế đối diện thiếu niên, vừa ngồi xuống đã thấy cậu như một chú chim non đang chờ được mớm mồi.

Như thể mình là cả bầu trời của thiếu niên, dù có đói đến đâu cũng chờ đợi mình về, trong lòng anh có chút gì đó bị chạm đến, vừa tê dại lại vừa thỏa mãn.

Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

"Ăn đi!"

Lời vừa dứt, thiếu niên ngoan ngoãn chờ đợi lập tức nhanh chóng nhưng vẫn tao nhã gắp một miếng lớn đưa vào miệng.

Trong mắt Lục Bắc Sâm lóe lên ý cười, giọng nói trầm ấm vang bên tai Khương Nhu Nhu: "Ăn từ từ thôi, trong bếp vẫn còn mà."

Một câu nói, suýt chút nữa làm Khương Nhu Nhu nghẹn, nhưng giáo dục tốt khiến cậu không thể ho khan trên bàn ăn, chỉ có thể lặng lẽ nhịn xuống.

Sao lại không giống trong sách! Nam chính công đâu có thích người khác ăn như vội vàng vậy đâu?

Chẳng lẽ anh đang giấu, tẩm ngẩm tầm ngầm mà gϊếŧ chết người à?

Nghĩ vậy, cậu ngẩng đầu lên một chút để xem biểu hiện của người đàn ông.

Không biết có phải tự mình dọa mình hay vì ấn tượng sâu sắc với tính cách của nam chính công trong sách, cậu chỉ liếc nhìn người đàn ông một cái đã co rúm lại cúi đầu, rồi không cam lòng lại tiếp tục nhìn.