Chương 40: Mười lăm

Bọn họ ở lại viên trang suối nước nóng hai ngày, đến chiều tất niên mới về nhà.

Vì không kịp nấu cơm nên hai gia đình ra ngoài ăn tối.

Cũng có nhiều người ra ngoài ăn tối đón giao thừa giống bọn họ. Thực đơn trong nhà hàng vô cùng phong phú, suốt bữa ăn Mạc Sơ Quyết chưa từng ngẩng lên mà vùi đầu ăn ngon lành.

Cả năm mới có ngày này, Khương Y Linh cũng tùy ý cậu. Chẳng những không quản thúc mà còn cho phép mua một chiếc bánh mousse sô cô la nho nhỏ ở tiệm bánh đối diện.

Mạc Sơ Quyết vui đến nỗi hai mắt hiện đầy sao nhỏ lấp lánh, vừa ăn cơm xong đã nóng lòng mở hộp múc một miếng bánh bỏ vào miệng.

Dụ Quy Tinh xoa cái bụng tròn tròn đáng yêu kia, cười nói: "Heo con".

Mạc Sơ Quyết hừ một tiếng coi như kháng nghị rồi phớt lờ hắn.

Khương Y Linh bên cạnh cười hỏi: "Mấy tháng nay Tinh Tinh thay đổi rất nhiều, có phải có chuyện gì vui không? Dì thấy dạo này con hay cười lắm nha".

Nhắc đến đây, Trần Cửu Cửu cũng sực tỉnh. Khó trách cô luôn cảm thấy kỳ quái, con trai nhà mình từ nhỏ đến lớn chỉ trưng mỗi bản mặt liệt như núi băng, số lần cười đếm trên đầu ngón tay. Khoảng thời gian này rốt cuộc là thế nào?

"Không phải đang yêu đương đấy chứ?", Mạc Hiên Văn cười ha hả đùa một câu.

Nhưng lời vừa dứt, không khí trên bàn ăn đột nhiên im lặng lạ thường.

Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh nhìn nhau rồi chuyển hướng lên người Dụ Quy Tinh: "Tinh Tinh, con đang yêu phải không?".

Dụ Quy Tinh quét mắt qua chỗ Mạc Sơ Quyết, thấy tên nhóc vô tư này vẫn đang phồng má ăn bánh mà không mảy may lo lắng chuyện bọn họ sắp bị cha mẹ phát hiện.

Hắn bất lực thở dài. Một khi quyết định ở bên Mạc Sơ Quyết, hắn đã chuẩn bị sẵn tình huống come out, nhưng không phải bây giờ.

Hiện tại thời cơ chưa đủ chín muồi. Cả hai còn đi học, chưa tự chủ kinh tế và cũng không có khả năng chống lại ánh mắt khác lạ của người đời.

Sau trăm mối lo nghĩ, Dụ Quy Tinh bình tĩnh cất lời: "Không có. Mẹ đừng nghĩ nhiều".

Nói xong, hắn vô thức nhìn về phía Mạc Sơ Quyết, sợ cậu nghĩ rằng hắn không dám thừa nhận quan hệ của bọn họ rồi giận dỗi.

Mạc Sơ Quyết nhận được ánh mắt "cầu cứu" từ ai kia, trong bụng liền tỏ ngay.

Trước đây cậu từng gặp chuyện này nhiều lần. Nam sinh tuổi dậy thì mà, nhất định tâm tư sẽ sinh chút xao động không yên, khi cha mẹ hỏi tới khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Dụ Quy Tinh đây chắc là đang xấu hổ rồi.

Chuyện giải vây cho anh em cứ giao cho cậu!

Mạc Sơ Quyết bừng bừng nhiệt huyết, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hùng hồn nói: "Mỗi ngày con đều ở cùng cậu ấy, nếu cậu ấy yêu đương sao có thể không biết. Dì Trần cứ yên tâm, cậu ấy không yêu sớm được đâu, có con bên cạnh trông chừng đây mà".

Trần Cửu Cửu bị cậu chọc cười. Nghi ngờ vừa rồi chỉ là thoáng qua, cô nhanh chóng gạt bỏ ý niệm kia đi.

Dù sao cũng là con trai mình, không ai hiểu tính con bằng mẹ. Thằng bé này chẳng những bề ngoài lãnh đạm mà trong lòng còn thiết lập một tầng phòng vệ dày đặc. Bao nhiêu năm qua, ngoài Mạc Sơ Quyết, cô chưa từng thấy ai có thể chân chính bước vào trái tim nó, khiến nó lưu tâm.

Vậy nên cô không tin Dụ Quy Tinh sẽ yêu sớm, nhưng mà Mạc Sơ Quyết đáng yêu như vậy, ngược lại có thể trêu chọc một chút: "Thật sao, vậy còn Tiểu Sơ thì sao? Con có thích cô gái nào không?"

Mạc Sơ Quyết choáng váng, sao đột nhiên chĩa mũi pháo lên người cậu thế này.

Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn cũng tỏ vẻ ngồi xem náo nhiệt, hứng thú dạt dào.

Mạc Sơ Quyết quay đầu, phát hiện Dụ Quy Tinh đang khoanh tay nhìn cậu như đang xem kịch hay nên hung hăng trừng lại hắn.

Thật không có nghĩa khí! Nếu không phải nói đỡ cho tên này, cậu có bị dì Trần nhắm đến không?

Đôi mắt Dụ Quy Tinh cong cong, ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên gương mặt hắn, ấy vậy mà trông dịu dàng vô bờ bến.

Mạc Sơ Quyết sửng sốt, lập tức trả lời Trần Cửu Cửu: "Dì Trần đừng chọc con, con chỉ có hứng thú với học tập thôi".

Khương Y Linh không lưu tình vạch trần: "Con mới đọc mấy trang sách đã ngủ gật, bày đặt chỉ có hứng thú với học tập cơ đấy".

Mạc Sơ Quyết giận dỗi: "Mẹ!".

Chẳng qua thỉnh thoảng buồn ngủ quá mà thôi, nếu cậu thấy sách là ngủ, vậy sao có thể ngồi ổn định ở vị trí thứ hai trong lớp?

Mạc Hiên Văn cười mấy tiếng: "Haha, Y Linh, em giữ chút mặt mũi cho con trai chúng ta đi".

Thời gian còn lại trôi qua trong bầu không khí nhẹ nhàng. Người lớn có chủ đề riêng, Mạc Sơ Quyết rảnh đến phát chán, nghịch điện thoại một lúc thì đột nhiên buồn đi vệ sinh.

Cậu đứng dậy thưa mọi người rồi đẩy cửa ra ngoài.

Sau khi cậu rời đi không lâu, Dụ Quy Tinh cũng lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi bàn.

Mạc Sơ Quyết giải quyết xong định giũ chim nhỏ, nhác thấy Dụ Quy Tinh bước vào, cậu luống cuống kéo quần lên.

Đáng tiếc Dụ Quy Tinh đã trông thấy. Hắn nhếch miệng cười nhạt, hơi cúi người thì thầm vào tai cậu: "Ngại cái gì? Nhỏ cũng không sao, rất đáng yêu".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Đáng yêu em gái cậu!

"Lớn thì ngon lắm chắc?". Mắt Mạc Sơ Quyết dâng một tầng hơi nước, cậu vừa thẹn vừa giận, mặt và tai đều đỏ chót.

Khóe môi Dụ Quy Tinh cong lên, xoa đầu an ủi: "Đừng tức giận. Dù sao của tôi cũng là của cậu".

Hắn nhìn xuống, hình ảnh vừa nãy chợt thoáng qua tâm trí.

Động tác Mạc Sơ Quyết tuy nhanh nhưng thị lực hắn quá tốt đã nhìn thấy rõ ràng vật nhỏ màu hồng nhạt kia.

Lời của Dụ Quy Tinh không phải nói dối. Trước đây hắn chưa từng chú ý cái của người khác, duy nhất xem qua chỉ có cái của bản thân và Mạc Sơ Quyết. Nếu so ra, cái của Mạc Sơ Quyết thực sự rất dễ thương.

Mạc Sơ Quyết sững sờ: "Cái gì?".

Này là ngôn ngữ sài lang (*) gì vậy?

- ---------------------------------

(*) 虎狼之词: Một từ mới trên mạng, nó có nghĩa là "những câu từ bình thường không biểu thị bất kỳ thông tin khiêu da^ʍ nào, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa chút sẽ hiểu ngay nó liên quan tới tìиɧ ɖu͙©. Tức là kiểu chơi chữ khiêu da^ʍ".

- ---------------------------------

Gì mà "của tôi chính là của cậu", Mạc Sơ Quyết rùng mình nổi da gà đầy người. Tên này có vấn đề!

Bị đối phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ, Dụ Quy Tinh ung dung đi sang một bên, bình tĩnh kéo khóa xuống.

Mạc Sơ Quyết trừng to mắt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền rời mắt, quên mất vừa rồi mình định hỏi cái gì.

Không hổ danh nam chính một đêm bảy lần, thiết lập này khiến cậu phải nể một câu lợi hại.

Âm thanh vách bên cạnh giống như tiếng súng nước áp lực cao, dù Mạc Sơ Quyết xoay người đi nhưng cũng không cách nào ngăn âm thanh truyền đến. Cậu cố nén ngưỡng mộ, hỏi: "Sao cậu ra đây?".

Dụ Quy Tinh xả nước xong, sửa sang lại quần: "Đi vệ sinh, cậu không thấy à?".

"Tớ đương nhiên biết cậu đi vệ sinh". Mạc Sơ Quyết thấp giọng lẩm bẩm, cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.

Dụ Quy Tinh hỏi: "Còn đói không?".

Radar ăn uống trên đầu Mạc Sơ Quyết lập tức dựng đứng, cậu quay ngoắt lại, giọng phấn khích: "Đói, muốn ăn đồ nướng".

Dụ Quy Tinh tìm thấy lương tâm rồi sao?!

"Vậy tiếp tục nhịn đói đi. Không được ăn quá no, không tốt cho sức khỏe". Dụ Quy Tinh điềm tĩnh đáp.

Mạc Sơ Quyết: "... Vậy mà còn hỏi tớ có đói không!".

Quá đáng, biết ngay Dụ Quy Tinh là hạng tiểu nhân nham hiểm xảo quyệt, hắn căn cản không có lương tâm!

Hai người tiếp tục đi về phía trước, hai bên râm ran tiếng nói chuyện sôi nổi. Hôm nay là đêm trừ tịch, rất đông người đến ăn tất niên, không khí náo nhiệt bao trùm cả nhà hàng.

Giữa những âm thanh huyên náo, Dụ Quy Tinh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Chuyện hôm nay cậu đừng giận, tôi chỉ không muốn người lớn biết quá sớm mà thôi".

Mạc Sơ Quyết còn đang hờn dỗi, mặc dù rất tò mò về chuyện đối phương vừa nói nhưng không muốn hỏi.

Hai người cứ như vậy trở lại bàn. Thấy bọn họ trở về, người bên trong đồng loạt đưa mắt nhìn, Khương Y Linh bảo: "Xem còn thiếu thứ gì không, giờ chúng ta về nhà".

Mạc Sơ Quyết gật đầu, lấy đồ rồi đi theo sau Khương Y Linh, không đếm xỉa tới Dụ Quy Tinh.

Đường phố đêm giao thừa người đông tấp nập. Sợ nhà hàng không có chỗ đậu xe, bọn họ chỉ lái một chiếc. Về tới nhà, Mạc Sơ Quyết đi tắm, sau đó trèo lên giường chơi game, đột nhiên có tin nhắn hiện lên.

[Dụ Quy Tinh: Cùng đón giao thừa không?]

Wechat của Dụ Quy Tinh cũng im lìm và nhạt nhẽo như con người hắn. Nickname dùng tên thật, hình đại diện là hình người màu xám theo mặc định hệ thống, danh sách bạn bè trống không. Nếu không gửi tin nhắn thì y như tài khoản zombie (*) rỗng tuếch.

- --------------------------------------

(*) Tài khoản zombie: từ thông dụng trên internet. Chỉ những tài khoản nằm trong danh sách bạn bè của bạn nhưng chưa bao giờ nói chuyện, cũng không online. Dù bạn gửi tin nhắn đi cũng không phản hồi. Có thể do chủ nhân tài khoản không còn sử dụng nữa. Đây chính là tài khoản zombie.

- --------------------------------------

Mạc Sơ Quyết gõ gõ bàn phím, trả lời:

[ccyyds: Không thèm.]

Cậu vẫn chưa quên Dụ Quy Tinh bắt nạt mình thế nào đâu, giận còn chưa hết đây này. Đâu dễ tha thứ cho hắn sớm vậy.

Tin nhắn được gửi đi, phía bên kia không có hồi đáp.

Dụ Quy Tinh sẽ không vì mình cự tuyệt mà tức giận đâu nhỉ?

Đang thắc mắc, ngoài phòng khách chợt có động tĩnh, Khương Y Linh nói gì đó, giống như đang cùng ai đó nói chuyện.

Cậu mặc kệ, duy trì tư thế nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa trên không, sau đó bấm vào biểu tượng một app game nào đó.

Dụ Quy Tinh muốn giận thì giận đi, cậu còn chưa hết tức đâu.

Giao diện game hiện lên, định đổi tư thế thì nghe phía sau có tiếng mở cửa, quay đầu lại vừa vặn đối diện ánh mắt Dụ Quy Tinh.

"Cậu tới đây làm gì?". Mạc Sơ Quyết bật dậy, khoanh chân ngồi trên giường.

Dụ Quy Tinh đi tới ngồi xuống, phần nệm bên kia lún một mảng, hắn thản nhiên đáp: "Tôi đến xem xem người không chịu cùng tôi đón năm mới giờ đang làm gì".

Mạc Sơ Quyết tự nhiên chột dạ: "Làm gì đâu, tớ muốn ngủ thôi".

Dụ Quy Tinh rũ mắt nhìn chiếc điện thoại cậu đang giấu sau lưng: "Cậu muốn vừa ngủ vừa chơi game? Thì ra cậu có năng lực đặc biệt có thể chơi game trong mơ?".

Mạc Sơ Quyết bị khịa đỏ mặt, trực tiếp thoát khỏi màn hình game: "Vô tình bấm trúng thôi".

Dụ Quy Tinh vậy mà không tính toán chuyện này, chỉ đưa tay về phía cậu: "Theo tôi".

"Đi đâu?", Mạc Sơ Quyết tuy nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt tay lên lòng bàn tay hắn.

Dụ Quy Tinh kéo người đứng dậy: "Đi đi rồi biết".

Mạc Sơ Quyết xỏ đôi dép lê theo hắn ra ngoài.

Thấy hai người đi ra cửa, còn thay giày ở huyền quan, Khương Y Linh hỏi: "Muộn rồi mà hai đứa định đi đâu thế?".

Mạc Sơ Quyết đang lựa lời, Dụ Quy Tinh đã trả lời trước: "Dì, tụi con xuống tiểu khu đi dạo một lát, sẽ không ra ngoài đâu ạ".

Khương Y Linh rất tin tưởng hắn: "Hai đứa đi đi, dì chỉ sợ hai đứa ra ngoài muộn quá không vào được".

Công tác an ninh trong tiểu khu được thực hiện chặt chẽ. Nếu quá mười hai giờ sẽ đóng cổng, hạn chế ra vào.

Dụ Quy Tinh gật đầu: "Cảm ơn dì, tụi con không về quá trễ đâu ạ".

Nói đoạn, hắn dẫn Mạc Sơ Quyết ra ngoài.

Bàn tay Dụ Quy Tinh rất ấm áp, Mạc Sơ Quyết yên lặng đi theo đằng sau. Thấy hắn lên lầu mà không đi xuống lầu, cậu không khỏi có chút khó hiểu: "Không phải chúng ta xuống dưới đi dạo sao?".

Dụ Quy Tinh thản nhiên thừa nhận: "Bịa đại thôi".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Không ngờ tới nha, từ khi nào Dụ Quy Tinh trở nên xấu xa như vậy, rõ ràng trước kia hắn là người đứng đắn lắm cơ mà.

Hai người tiếp tục đi lên cầu thang, Dụ Quy Tinh dẫn cậu đi thẳng lên tầng trên cùng.

Sống ở đây lâu như vậy mà số lần Mạc Sơ Quyết lên đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn đều để phơi chăn ga giúp Khương Y Linh.

Cầu thang dẫn lên sân thượng chỉ gắn một cái đèn, vì lâu năm thiếu tu chữa nên ánh sáng rất mờ như sắp sửa vụt tắt.

Ở trên tầng cao nhất trong một đêm không trăng lộng gió, cảnh vật chung quanh cũng trở nên âm u ảm đạm.

Mạc Sơ Quyết ôm cánh tay, run rẩy hỏi: "Tụi mình tới đây làm gì?".

Dụ Quy Tinh giấu kín như bưng, không hé nửa gợi ý: "Cậu vào rồi sẽ biết".

Nói đoạn, hắn nghiêng người nhường đường, để lộ cánh cửa dẫn lên tầng thượng.

Mạc Sơ Quyết bán tín bán nghi, chầm chậm đi lên.

Dụ Quy Tinh tuy miệng lưỡi hơi thâm độc, lại có chút đa sự, thỉnh thoảng còn hay cố tình trêu chọc cậu, nhưng cậu vẫn rất tín nhiệm hắn, chắc hẳn không phải hạng cố ý hù dọa người khác.

Nghĩ vậy, cậu vươn tay đẩy cửa về trước.

Cánh cửa tầng thượng vốn dĩ có treo một ổ khóa nhỏ không cài mắt khóa để đề phòng mấy đứa nhỏ lẻn vào chơi. Hiện tại ổ khóa cũng chẳng thấy đây, cậu đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra.

Một tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang lên, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Mạc Sơ Quyết kinh ngạc há hốc mồm.