Chương 6.2: Cẩn Tú Hoa….chết rồi?

Ngày thứ hai, sáng sớm Hứa Ngôn liền đến trường, bởi vì đến trường học mới có thể biết tin tức của Phạm Cảnh Hồng.

Người đến người đi ở cổng trường học Thanh Thành, chỉ là thiếu đi bóng dáng của một già một trẻ quét đường.

Hứa Ngôn vừa bước vào trường, đám Trương Chính chạy đến trước mặt cậu.

Trương Chính nhìn có chút vui vẻ, đi đến trước mặt Hứa Ngôn: “Ngôn ca, Cẩn Phạm đi rồi!”

Hứa Ngôn sững người: “Đi rồi? Là có ý gì?”

Trương Chính cười nói: “Nghe bạn cùng lớp Cẩn Phạm nói, Cẩn Tú Hoa tối hôm qua không qua khỏi, sau đó người nhà chân chính của Cẩn Phạm đưa cậu ta đi rồi.”

Hứa Ngôn nghe xong, đầu óc oành một tiếng.

Cẩn Tú Hoa….chết rồi?

Phạm Cảnh Hồng được Phạm gia đón đi rồi?

Hứa Ngôn choáng váng cả người, thiếu chút nữa đứng không vững.

Tình tiết sao lại biến thành như vậy? Làm sao lại tiến triển nhanh như vậy? Cẩn Tú Hoa làm sao lại chết rồi?

Trương Chính cả mặt còn đang có ý cười: “Cẩn Phạm đi rồi, từ giờ tốt rồi, không cần nhìn thấy nó nữa.”

Hứa Ngôn nhìn ý cười trên mặt Trương Chính, cảm thấy quá chói mắt, trong lòng lạnh buốt: “….cậu tại sao lại ghét….Cẩn Phạm như vậy?”

Trương Chính bị hỏi đến không thể hiểu được: “Không phải anh ghét nó sao?”

Hứa Ngôn nói: “Tôi ghét cậu ấy là tôi ghét cậu ấy, tôi muốn biết, tại sao cậu lại ghét cậu ấy như vậy?”

Trương Chính nghĩ nghĩ, nói: “Nói không rõ được, dù sao em nhìn thấy cậu ta liền phiền. Cái nghèo kiết xác kia, em cảm thấy không khí bên người cậu ta đều là ôi thiu.”

Hứa Ngôn từ bỏ khai thông Trương Chính.

Phạm Cảnh Hồng đi rồi, thời gian cậu chết cũng không còn xa nữa.

Hứa Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trương Chính: “Bạn học cùng lớp cậu ta làm sao lại biết chuyện này? Cậu ta đến đây rồi?”

Trường Chính sững người một lúc, mới phản ứng lại cậu ấy này trong miệng Hứa Ngôn là ai.

Trương Chính gật gật đầu: “Đến đây rồi, hình như là xử lý việc chuyển trường, vừa mới đi chưa bao lâu.”

Hứa Ngôn nhanh chóng hỏi : “Cậu biết nhà cậu ấy ở đâu không?”

Trương Chính nghĩ ngợi nói: “Nhà nó em nghe người khác nói qua, hình như ở phía bên chỗ hỏa táng kia, nghe nói phòng cậu ta là thuê, bên đó cách chỗ hỏa táng gần, phòng thuê rẻ.”

Hứa Ngôn lập tức quay người đi, ở bên đường gọi xe đi đến chỗ hỏa táng.

Thực ra cậu cũng không biết bản thân muốn làm gì, có thể là muốn nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng một chút.

Xe taxi đi đến phụ cận nơi hỏa táng, tài xế nói cho Hứa Ngôn chỗ nào nhiều người ở, khu nhà nào bên này rẻ nhất.

Hứa Ngôn chọn một hướng, sau đó đi từng nhà, lúc đi qua nơi hỏa táng, chiếc xe thương vụ màu đen lướt qua cậu mà đi.

Trong xe thương vụ, Phạm Cảnh Hồng một thân đồ đen, sắc mặt tái nhợt, trong lòng ôm hũ tro cốt.

Vành mắt hắn thâm quầng, vừa nhìn liền biết tối hôm qua không ngủ, tinh thân vô cùng không tốt.

Chỉ một đêm, khí chất cả người hắn hoàn toàn thay đổi rồi.Khí chất quanh người trầm xuống có thể nhìn thấy bằng mắt hường, rõ ràng cả người có chút u ám. Đôi mắt đen sáng kia, lúc này đen kịt.

Phạm Cảnh Hồng nhìn thấy Hứa Ngôn ngoài xe, khóe miệng nhếch lên một tia lạnh lẽo/

Hắn không hiểu, người giống như Hứa Ngôn, làm sao lại đến nơi như thế này.

Là đến tìm hắn sao? Đến chê cười hắn? Hay là biết hắn phải đi rồi, nhanh đến sỉ nhục hắn lần cuối cùng?

Thời tiết bên ngoài nóng bức, Hứa Ngôn tìm tới lui rất nhiều nhà, đều không tìm được nơi Phạm Cảnh Hồng ở là đâu, nóng đến đầu đầy mồ hôi.

Phạm Cảnh Hồng nhìn tầng mồ hôi kia, vẻ mặt sốt ruột của Hứa Ngôn, trên mặt lộ ra ý cười âm trầm.

Cậu là gấp gáp rồi sao? Gấp gáp mình sắp mất đi một món đồ chơi vô cùng thú vị? Giống như hứng thú ác ý khi mèo trêu chọc chuột vậy.

Phạm Cảnh Hồng nhìn thấy, trên cánh tay trắng nõn của Hứa Ngôn lộ ra từng mảnh xanh tím.

Đó là tối hôm qua, khi Hứa Ngôn bảo vệ hắn khỏi bị đã ném vào.

Nhìn thấy vết thương này, liền khiến Phạm Cảnh Hồng nhớ đến tối qua Hứa Ngôn ôm chặt lấy cậu.

Trên người Hứa Ngôn rất nóng, độ ấm xuyên qua áo sơ mi trắng truyền đến lên người hắn. Tiếng tim đập thình thịch thình thịch, nghe có chút loạn, hình như thật sự rất lo lắng cho hắn, cảnh tượng tối qua kia thực sư rất căng thẳng.

Hắn chỉ cần ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn cùng hầu kết đang lăn lộn lên xuống của Hứa Ngôn.

Tối hôm qua Cẩn Tú Hoa không qua khỏi, hắn đến quầy thu ngân nộp viện phí, sau đó thu ngân nói với hắn, đã có người nộp vào thẻ khám bệnh năm vạn tệ/

Huyện nhỏ như vậy, không có ai sẽ lén lúp giúp hắn và Cẩn Tú Hoa.

Mà người Phạm gia, hắn trước đó có nói với bọn họ, trừ khi hắn chủ động liên hệ với bọn họ trước, bằng không không cho phép bọn họ đến làm phiền cuộc sống của hắn.

Hắn hỏi nhân viên thu nhân người nộp tiền trông như thế nào?

Nhân viên thu ngân nói, là một học sinh khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo sơ mi trắng.

Là Hứa Ngôn.

Tối hôm qua Hứa Ngôn đến bệnh viện huyện, lén lút nộp tiền vào thẻ khám bệnh cho Cẩn Tú Hoa năm vạn tệ.

Ánh mắt âm lãnh của Phạm Cảnh Hồng xuất hiện một tia dao động.

Xe đi lướt qua Hứa Ngôn, rất nhanh bỏ lại Hứa Ngôn ở phía sau.

Khuôn mặt Phạm Cảnh Hồng âm trầm, nhắm mắt lại.

Hứa Ngôn trước đây, sau khi để lộ bộ mặt thật ác liệt, vừa nhìn liền có thể nhìn thấu sự xấu xa.

Mà Hứa Ngôn hai ngày hôm nay, khiến hắn nhìn không thấu.