Chương 20: Anh vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện rời xa tôi

Khóe miệng Phạm Cảnh Hồng câu lên ý cười tự giễu cợt.

Kỳ thực con người hắn rất hèn hạ, Hứa Ngôn trước đây đối xử với hắn như vậy, khiến hắn thống khổ như vậy, kết quả bởi vì Hứa Ngôn đã làm một vài chuyện, hắn liền không muốn để Hứa Ngôn chết nữa.

Thực ra người như hắn rất dễ bị lấy lòng, nhưng là chẳng có ai nguyện ý thật tâm lấy lòng hắn.

Vừa hay trước khi hắn đi, Hứa Ngôn làm những việc kia, có lẽ Hứa Ngôn khi đó chỉ là vì để sau này càng dễ đùa cợt hắn, mới ôm mục đích mà làm ra những chuyện đó, nhưng hắn khi đó đi gấp, có thể không đến kịp để xem Hứa Ngôn lần nữa lộ ra bộ mặt thật ác liệt, mới khiến hắn đem chuyện này ghi nhớ đến hiện tại.

Phạm Cảnh Hồng nhìn băng gạc mới được đổi lần nữa trước ngực, còn có khăn lông nửa khô trên giường.

Những thứ này đều là Hứa Ngôn làm.

Kỳ thực Hứa Ngôn đối xử với hắn cũng dịu dàng hơn, cũng có thể để ý hắn, không cần cứ một mực vô cùng sợ hãi hắn như vậy.

Nếu như Hứa Ngôn cứ như vậy thì tốt rồi, sẽ không lừa gạt hắn, chỉ ngoan ngoãn đợi bên cạnh hắn, đâu cũng không đi, không cần nghĩ đến bỏ trốn, hắn cũng không cần dùng thái độ kia với Hứa Ngôn mỗi ngày.

Hứa Ngôn vẫn luôn ngủ say cựa quậy, Phạm Cảnh Hồng thấy vậy, nhanh chóng tắt đèn đi, đem khăn lông nửa khô kia đắp lên trán.

Nếu Hứa Ngôn có thể đối xử với hắn dịu dàng, có thể để ý chăm sóc hắn, hắn tại sao không để Hứa Ngôn vẫn luôn như vậy chứ?

Sống như vậy, Hứa Ngôn liền sẽ luôn ở bên cạnh hắn đi?

Một giấc này, Hứa Ngôn ngủ đến cả người nhức mỏi.

Hứa Ngôn giơ tay bật đèn đầu giường lên, nhìn về phía Phạm Cảnh Hồng, liền nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng còn chưa tỉnh.

Sớm biết hắn có thể ngủ lâu như vậy, cậu tối hôm qua nên để Phạm Cảnh Hồng ngủ dưới đất, bản thân cậu ngủ dưới đất, sau đó đợi bản thân tỉnh dậy, lại chuyển Phạm Cảnh Hồng lên giường.

Hứa Ngôn đứng dậy, giơ tay sờ sờ trán Phạm Cảnh Hồng, phát hiện đã không còn nóng nữa.

Rất tốt, hạ sốt rồi.

Hứa Ngôn xoay người, kéo dây xích trên cổ chân, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Phạm Cảnh Hồng mở mắt, nhìn về phía bóng lưng Hứa Ngôn, còn có sợi dây xích vang lên tiếng leng keng trên chân trái Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn kéo lê sợ dây xích, hình như rất không tiện, nhưng Phạm Cảnh Hồng không nghĩ đến muốn giúp cậu cởi dây xích.

Hứa Ngôn không an phận như vậy, lỡ như cậu chạy mất thì phải làm sao?

Cùng với lo lắng mỗi ngày cậu sẽ chạy mất, chi bằng dùng một sợi dây xích khóa cậu lại.

Sau khi Hứa Ngôn rửa mặt xong, lại cầm một khăn lông mới thấm ướt từ phòng vệ sinh ra, đi đến lau mặt cho Phạm Cảnh Hồng.

Hứa Ngôn cho rằng Phạm Cảnh Hồng còn đang ngủ, động tác lau cũng rất nhẹ nhàng.

Phạm Cảnh Hồng cảm nhận được động tác dịu dàng của Hứa Ngôn, đột nhiên trong lòng có chút thỏa mãn.

Kỳ thực, Hứa Ngôn để ý đến hắn đi?

Hứa Ngôn lau mặt cho Phạm Cảnh Hồng, lại nhìn nhìn vết thương trước ngực Phạm Cảnh Hồng, chậc một tiếng: “Bị thương nặng như vậy, thế mà còn chưa chết.”

Phạm Cảnh Hồng: …..

Tim vừa muốn mềm xuống một chút, bởi vì câu nói này của Hứa Ngôn, khiến Phạm Cảnh Hồng nổi giận rồi.

Phạm Cảnh Hồng đột nhiên mở mắt ra, nhìn Hứa Ngôn lạnh lùng nói: “Anh muốn tôi chết như vậy à? Sau đó tôi chết rồi, anh trốn đi đúng không?”

Hứa Ngôn bị dọa một trận, khăn lông trên tay suýt chút nữa cầm không chắc: “Cậu, cậu tỉnh rồi?”

Phạm Cảnh Hồng nhìn Hứa Ngôn, giống như muốn đem Hứa Ngôn nhìn thấu, “Hứa Ngôn, anh hiện tại còn học được khẩu thị tâm phi có phải không? Tối hôm qua có phải là anh chăm sóc tôi? Anh có phải là để ý đến tôi không?”

Hứa Ngôn một trận cạn lời.

Cậu tối qua tự mình qua đây, cậu nếu không qua đây, tôi có phải phí sức chăm sóc cậu sao? Cậy cho rằng tôi nguyện ý ngồi trên đất ngủ chắc?

Hứa Ngôn cũng không biết, bản thân có phải bị Phạm Cảnh Hồng cᏂị©Ꮒ đến to gan rồi hay không, bây giờ so với trước đây, cậu không sợ Phạm Cảnh Hồng đến vậy nữa.

Hứa Ngôn nhìn Phạm Cảnh Hồng một cái, sau đó đứng dậy gật đầu nói: “Phải đó, tôi đương nhiên phải lo lắng cho cậu rồi, nếu cậu chết rồi, ai cởi trói cho tôi, ai thả tôi ra ngoài a?

Phạm Cảnh Hồng cuối cùng cũng nổi giận rồi, hắn vừa nãy còn nghĩ, nếu Hứa Ngôn có thể ngoan một chút, thái độ của hắn đối với Hứa Ngôn có thể tốt một chút.

Nhưng con người Hứa Ngôn này, nhìn cậu hiện tại có chút ngốc nghếch, nhưng là cậu trước mặt hắn mãi mãi không biết ngoan, chọc hắn tức giận.

Phạm Cảnh Hồng một tay nắm lấy tay Hứa Ngôn, kéo Hứa Ngôn đến trước mặt mình, dường như không chú ý Hứa Ngôn sẽ đè lên vết thương trước ngực hắn.

Trên mặt Phạm Cảnh Hồng mang theo ý cười âm trầm, trầm giọng nói: “Tôi nói cho anh biết Hứa Ngôn, anh mãi mãi cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi, cho dù có một ngày tôi chết rồi, trước khi tôi chết, tôi cũng muốn gϊếŧ chết anh, khiến tôi và anh chôn cùng nhau. Cho dù là ở dưới địa ngục, tôi cũng muốn ngày ngày đêm đêm cᏂị©Ꮒ anh, thẳng đến khi đem anh cᏂị©Ꮒ đến nghe lời.”

Hứa Ngôn bị lời của Phạm Cảnh Hồng dọa ngốc rồi, lông tơ cả người dựng đứng hết lên.

Tâm lý này của Phạm Cảnh Hồng là cái gì vậy? Cũng quá biếи ŧɦái rồi đi! Cậu không muốn bị bệnh kiều theo dõi a!

Hứa Ngôn cảm thấy, bản thân tối hôm qua bận rộn một hồi, cứu một con chó điên.

Cậu đáng ra nên mặc kệ hắn, khiến Phạm Cảnh Hồng sống sờ sờ phát sốt chết đi!

Phạm Cảnh Hồng nhìn thần tình sợ hãi của Hứa Ngôn, lần đầu tiên cảm thấy dáng vẻ sợ hắn của Hứa Ngôn, khiến hắn vô cũng hài lòng.

Kỳ thực có lúc Hứa Ngôn sợ hắn cũng rất tốt. Sợ hắn, liền không dám làm những chuyện chọc giận hắn.