Chương 26.2: Đánh cược

“Nhưng mà Nguyễn Thanh Thanh không chịu, muốn bỏ đứa bé đó đi, vì thế Minh Lang uy hϊếp Nguyễn gia, nếu Nguyễn Thanh Thanh dám bỏ đứa bé thì sẽ tiêu diệt Nguyễn gia ở thủ đô.”

Phạm Minh Sùng hiểu rõ, cả giận nói: “Nguyễn gia này thật kỳ cục! Tự để nhà mình xảy ra chuyện này lại còn muốn hố Phạm gia chúng ta!”

Phạm Cảnh Hồng nhìn Phạm Minh Sùng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng: “Thật ra ngay từ đầu cháu đã không muốn kết hôn với Nguyễn Thanh Thanh, trước đó cũng chỉ làm cho có lệ với ông mà thôi. Sau đó cháu lại thấy thái độ vội vàng của Nguyễn Thanh Thanh có hơi không đúng nên vẫn luôn điều tra cô ta.”

“Tối qua cháu gặp mặt Minh Lang, những việc này đều đã rõ ràng. Minh Lang nói nhất định phải lấy Nguyễn Thanh Thanh, ông nội, ông còn muốn cháu kết hôn với Nguyễn Thanh Thanh không?”

Phạm Minh Sùng xấu hổ một trận. Lại nói việc hôn nhân này là ông đề cập với Phạm Cảnh Hồng, ai ngờ bên trong lại xảy ra loại chuyện dơ bẩn thế này.

Phạm Minh Sùng nhìn Phạm Cảnh Hồng, vẻ mặt dịu lại: “Chuyện này là do ông nội hồ đồ khiến cháu phải oan ức rồi. Cháu yên tâm, sau này ông nội lại tìm mối hôn sự cho cháu, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

Phạm Cảnh Hồng quay đầu nhìn về phía cửa sổ sáng ngời, có hơi xuất thần: “Không có sau này.”

Phạm Minh Sùng không hiểu ý tứ của Phạm Cảnh Hồng: “Cái gì mà không có sau này?”

Phạm Cảnh Hồng quay đầu lại nhìn Phạm Minh Sùng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Cháu biết bây giờ thứ cháu cần là gì.”

Trong lòng Phạm Minh Sùng đột nhiên thấy không xong rồi, ông ngồi thẳng lưng, nhìn Phạm Cảnh Hồng khẩn trương nói: “Cảnh Hồng! Cháu đừng nên ngu ngốc như vậy nữa!”

Phạm Cảnh Hồng kỳ lạ nhìn Phạm Minh Sùng: “Ông cảm thấy cái gì là ngu ngốc?”

Phạm Minh Sùng nhíu mày nói: “Suy nghĩ trong lòng cháu chính là ngu ngốc!”

Phạm Cảnh Hồng đột nhiên cười: “Đêm qua đột nhiên cháu lại nhớ đến bà cháu, có một lần bà ấy đi làm về, cháu ở nhà làm bài tập, bà do dự mà nhìn cháu, như là có chuyện muốn nói.”

Phạm Minh Sùng biết người bà mà Phạm Cảnh Hồng nói là ai, sắc mặt có hơi phức tạp, lại không nói gì.

Phạm Cảnh Hồng như là đang nhớ lại: “Cháu hỏi bà, có phải có chuyện gì hay không? Bà cháu nói, trên đường quét rác bà có gặp một người mẹ đánh con mình trên đường, là do con trai đột nhiên nói cậu ta là gay, người mẹ tức giận đánh cậu ta, nói cậu ta bất hiếu.”

“Bà cháu nói, đứa bé kia bị đánh rất nặng nhưng không rên tiếng nào, khóc cũng không khóc. Người mẹ hỏi cậu ta có sửa đổi hay cậu, cậu ta kiên định nói cậu ta không sai, tại sao phải sửa.”

Phạm Minh Sùng không nói gì như cũ.

Phạm Cảnh Hồng tiếp tục nói: “Lúc ấy bà cháu nói với cháu, A Phạm à, nếu tương lại cháu có người mà mình thích, mặc kệ đó là người như thế nào thì bà nội vĩnh viễn đều không trách cháu, vì cuộc sống của cháu vốn phải do cháu tự mình chọn.”

Phạm Cảnh Hồng nhìn Phạm Minh Sùng: “Lúc ấy cháu không rõ thích là cái gì, hỏi bà cháu thì bà cháu nói đôi mẹ con kia chính là ví dụ cho cháu. Bà nói sau này nếu cháu cảm thấy mình thích một người mà lại không rõ mình có thích người đó hay không, thì cháu cứ nghĩ đến đôi mẹ con kia một chút.”

“Bà để cháu trở thành đứa trẻ bị đánh kia, xem bà nội như người mẹ kia, sau đó ngẫm lại xem cháu có nguyện ý vì người đó mà come out với bà hay không, dù bà cs đánh cũng không run sợ, không hối hận, có thể nói một câu cháu không sai, tại sao lại muốn sửa?”

Phạm Minh Sùng giương mắt nhìn Phạm Cảnh Hồng: “Cho nên, bây giờ cháu suy nghĩ cẩn thận rồi, rốt cuộc là cháu thích ai?”

Phạm Cảnh Hồng gật đầu, giọng điệu kiên định: “Cháu đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ bà nội cháu đã không còn nữa, nhưng mà ông là ông nội của cháu, cháu có thể chắc chắn mà nói với ông, cho dù trước mặt ông, hôm nay ông đánh chết cháu ở đây thì cháu vĩnh viễn không sai, càng sẽ không sửa.”

“Nếu ông muốn lấy vinh nhục của Phạm gia để giữ cháu, ông nội, xin lỗi, ông không giữ được cháu. Cháu có thể chắc chắn mà nói với ông là, nếu ông đồng ý cho cháu và anh ấy ở bên nhau, vậy thì ông còn có một đứa cháu nội, nếu ông không đồng ý cho cháu và anh ấy ở bên nhau, thì đứa cháu nội như cháu ông cũng không có.”

Phạm Cảnh Hồng nói xong, quỳ phịch xuống trước mặt Phạm Minh Sùng, quỳ thẳng người, sắc mặt lạnh nhạt lại kiên định nói: “Ông nội, tuy rằng ông chỉ nuôi dưỡng cháu năm năm, nhưng trong lòng cháu, ông vẫn luôn là ông nội của cháu, cho nên lựa chọn này, ông nhất định phải làm.”

Phạm Minh Sùng tức giận không thôi, ông biết loại người như Hứa Ngôn chính là một tai họa mà! Hắn là cháu đích tôn của cái nhà này đó!

Phạm Minh Sùng nhìn Phạm Cảnh Hồng, đột nhiên nhớ đến việc ông điều tra được chuyện Hứa Ngôn bắt nạt Phạm Cảnh Hồng lúc còn đi học, lại bình tĩnh: “Cảnh Hồng, đây chỉ là do một bên cháu tình nguyện mà thôi, dù ông không phản đối hai người ở bên nhau thì cháu có thể chắc chắn Hứa Ngôn sẽ đồng ý bên cháu chứ?”

“Cháu cũng không nên quên ngày trước Hứa Ngôn đã làm chuyện gì với cháu, con người hắn như vậy liệu cháu có thể tin tưởng nó một lần nữa hay không?”

Phạm Cảnh Hồng không chút phản ứng với lời nói của Phạm Minh Sùng, khuôn mặt kiên định như cũ, lạnh lùng nói: “Ngày trước đúng là anh ấy đã lừa gạt cháu rất nhiều lần, cháu cũng đã tin tưởng anh ấy rất nhiều lần. Nhưng lúc này đây, cháu muốn cho mình một cơ hội, cũng cho anh ấy một cơ hội. cháu muốn dùng bản thân để đánh cược với anh ấy một lần.”