Chương 15

Lâm Trăn nghĩ, đời trước cậu nhất định đã phụ rất nhiều người, cho nên đời này mới gặp được hai đóa hoa đào lớn đến như vậy.

Một đóa hoa đào khác đang trầm mặc đứng ở ngay bên cạnh cậu.

Tính cách Lâm Trăn cũng không quá cứng rắn, nếu không Tả Hành đâu thể dễ dàng dùng da mặt dày tới quấy rầy cậu lâu như vậy. Nhưng ngay cả Thẩm Thuật Nam cậu đều đã gọi ra, nhất định phải thể hiện tuyệt tình chút, để Thẩm Thuật Nam biết, cậu tuyệt đối không có ý tứ gì với Tả Hành.

Đừng ăn dấm bậy bạ.

Lâm Trăn cố gắng nghiêm mặt, hung hăng nói: “Tôi đã bảo rất nhiều lần rồi, tôi không thích cậu, càng không thể đáp ứng cậu. Cậu đừng tặng đồ cho tôi nữa.”

Tả Hành vẫn cười hì hì, không để ý tới lời Lâm Trăn: “Được, tôi bảo đảm, đây là lần cuối cùng. Cậu cứ nhận đồ trước đi, tôi biết cậu thích uống 100% đường thêm đá, nhanh không tan mất.”

“Tôi không cần. Cậu mau đi đi.” Lâm Trăn thúc giục.

“Trà sữa của tôi phải làm sao bây giờ? Không uống sẽ lãng phí. Như vậy đi, cậu thả tôi ra từ danh sách đen, tôi sẽ đi.”

Lúc này Thẩm Thuật Nam, kẻ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt , đột nhiên cầm lấy đống trà sữa trong tay Tả Hành, bước tới trước thùng rác ngoài hành lang, bộp một phát, ném thẳng vào.

Hai mắt Tả Hành mở to: “Ý gì đây?”

Thẩm Thuật Nam dùng giọng lạnh nhạt trả lời: “Đồ đã nhận, cậu có thể về rồi.”

Nhân vật giống như Thẩm Thuật Nam, Tả Hành chắc chắn sẽ có ấn tượng. Lúc hắn nói bóng nói gió, hối lộ bạn học của Lâm Trăn, cũng chỉ có tên Thẩm Thuật Nam này là không mua chuộc nổi.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tả Hành đưa qua đưa lại giữa Thẩm Thuật Nam và Lâm Trăn: “Lâm Trăn, bạn học của cậu ném đồ tôi như vậy, không tốt lắm.”

Lâm Trăn còn chưa mở miệng, Thẩm Thuật Nam đã dùng vẻ mặt vô cảm nói: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”

“Há mồm ngậm miệng liền nhắc đến tiền? Tôi mua cho Lâm Trăn, đến lượt cậu nhúng tay vào chắc?” Tả Hành cười lạnh.

Không khí ngoài hành lang cực kỳ yên tĩnh, Lâm Trăn lo bọn họ thật sự sung lên sẽ ảnh hưởng tới người khác, liền nhấn mạnh với Tả Hành lần nữa, rằng cậu không thích Tả Hành, không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Tả Hành.

Tả Hành cảm thấy mất mặt, tức giận bỏ đi.

Cạnh cột tường trên hành lang chỉ còn lại hai người Lâm Trăn và Thẩm Thuật Nam.

Bọn họ đều đứng yên. Lâm Trăn lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Thuật Nam, muốn đoán xem đối phương đang nghĩ gì. Nhưng biểu tình trên mặt Thẩm Thuật Nam vẫn cực kỳ bình tĩnh, rất khó đọc được hoạt động nội tâm của hắn.

Lâm Trăn không rõ liệu lời từ chối vừa rồi của mình có đặc biệt dứt khoát hay không, cậu thấp thỏm mở miệng nói: “Cái kia…… Ừm…… Cảm ơn cậu đã giúp. Tôi, tôi không thích hắn, thật sự, tôi cũng rất bối rối.”

Cậu nhấn mạnh.

Thật ra điều càng bối rối hơn chính là mỗi ngày đều phải xuyên thành búp bê bơm hơi.

Cho nên, đừng tiếp tục làm cậu nữa! Đi mà làm Tả Hành đi!

Thẩm Thuật Nam đáp “Ừ”.

Không khí trở nên quái dị, giống như có thứ gì đó muốn chui ra từ dưới đất. Lâm Trăn xoay người tính về phòng.

Thẩm Thuật Nam đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút.”

Lâm Trăn dừng lại tại chỗ.

Thẩm Thuật Nam lấy điện thoại ra, gõ vài cái, đưa tới trước mặt cậu.

Là giao diện đặt trà sữa, cùng một hãng với cửa hàng mà Tả Hành mua hôm nay.

Thẩm Thuật Nam tự nhiên nói: “Bồi thường cho mọi người. Cậu chọn đi, tôi cũng không biết chọn cái gì.”

Lâm Trăn vốn muốn bảo không cần. Nhưng cậu không dám từ chối Thẩm Thuật Nam, đành phải ở dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thuật Nam, chậm rãi nhận lấy điện thoại, sau đó nhanh chóng chọn mấy món hot.

Cuối cùng, Lâm Trăn uống trà sữa Thẩm Thuật Nam mua cho. Lúc uống, cậu còn rất không có tố chất ở bên cạnh Thẩm Thuật Nam, phát ra tiếng hút trà sữa sùn sụt.

Hành động đầy tính nịnh nọt.

Đêm đến, Lâm Trăn lại tới chỗ cũ.

Lần này Thẩm Thuật Nam không tiếp tục đánh mông cậu nữa, cũng không dùng đạo cụ kỳ quái, chỉ đơn giản làm cậu một lần.

Lúc hắn bắn ra, Lâm Trăn liền đạt tới cao trào, tất cả ý thức đều chìm đắm trong dư vị của kɧoáı ©ảʍ, mơ mơ màng màng bị Thẩm Thuật Nam ôm.

Cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Thuật Nam vang lên bên tai: “Trăn Trăn hôm nay rất ngoan, sao lại đáng yêu như thế chứ, thật muốn làm em khóc.”

Đối với ngôn từ ô uế của hắn, Lâm Trăn đã có khả năng miễn dịch nhất định, cậu chỉ muốn nhanh chóng làm xong ca đêm.

“Để khen thưởng cho sự ngoan ngoan của em, chúng ta lại làm một lần nữa, được không?”

Lâm Trăn: “……”

Cảm ơn sự khen thưởng của cậu.