Chương 21

Dù chậm hiểu thế nào cũng cảm nhận được cái ý tứ bị người cố tình đùa giỡn ấy, Lâm Trăn tức giận đến choáng váng, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, lộ ra lỗ tai đỏ hồng, mắng: “Cậu điên à?! Tôi là con trai, làm gì có…… Làm gì có cái kia. Đó chính là mặt tôi, nếu cậu có bản lĩnh thì mang nó đến phòng thí nghiệm để mọi người kiểm chứng đi……”

“Không được.” Thẩm Thuật Nam vẫn tiếp tục nhìn thẳng cậu, đôi mắt đen đến đáng sợ: “Đó là vợ của tôi, lớn lên đẹp như vậy, sao có thể lấy ra để cho người ngoài ngắm?”

Một loạt diễn biến này làm Lâm Trăn bất ngờ. Mắt cậu trợn tròn xoe, đôi môi run rẩy, buồn rầu nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra câu: “Sao cậu lại như vậy! Việc mình làm cũng không dám thừa nhận!”

Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ!

Tâm tình Lâm Trăn đều viết hết lên mặt, Thẩm Thuật Nam cảm thấy rất thỏa mãn trước lời tố cáo trẻ con này, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

“Cậu không được đi!”

Mấy cái bàn xung quanh ngược lại trở thành chướng ngại vật của Lâm Trăn. Cậu sốt ruột đuổi theo, muốn túm lấy Thẩm Thuật Nam thì xương chậu đột nhiên đυ.ng vào cạnh bàn, sự uy khuất và mệt mỏi sau khi bị làm một đêm đều bộc phát, tuyến lệ bị sử dụng quá mức lần thứ hai tạo ra nước mắt nóng hổi, lăn dài trên má.

Thẩm Thuật Nam vậy mà thật sự đẩy cửa rời đi.

Cậu tức chết rồi, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, chống khuỷu tay lên bàn và khóc thút thít, không phải thương tâm, là sợ hãi cùng ủy khuất, tiếng khóc không lớn, chỉ nức nở một chút, mí mắt sưng đau càng thêm nóng.

Khóc nửa phút, trong tầm mắt mơ hồ, xuất hiện một bóng người bước tới, Lâm Trăn vẫn tập trung khóc, bóng người kia dừng lại ở bên kia cái bàn, cũng học theo cậu mà ngồi xuống, mặt gác trên bàn, mặt đối mặt với cậu.

Cậu nghe thấy Thẩm Thuật Nam thở dài, lời nói nghe cực kỳ chân thành cất lên: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Xin lỗi cậu, được không?”

Lâm Trăn lập tức dùng đôi mắt đỏ ngập nước trừng hắn, lông mi ướt thành một dúm run rẩy nâng lên: “Vậy cậu có thừa nhận không?”

Thẩm Thuật Nam dùng một bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Thừa nhận cái gì?”

Lâm Trăn thấy đối phương vẫn muốn trêu chọc mình, càng khóc lớn hơn, ngực liên tục phập phồng. Thẩm Thuật Nam nhìn gương mặt hồng nhạt của cậu, còn có hai hàng nước mắt bên trên, yết hầu nuốt mạnh một cái, nói: “Chuyện tôi cần thừa nhận với cậu có rất nhiều, ví dụ như, quả thật là mặt cậu, càng quan trọng hơn là, tôi thích cậu.”

Nghe thấy vậy, đại não của Lâm Trăn lập tức ngốc trệ, ngừng nức nở một lúc, ngơ ngác chớp chớp đôi mắt sưng đỏ.

Nói ra những lời này, Thẩm Thuật Nam hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên. Hắn cụp mắt xuống, cả người đều cứng đờ, chỉ có trái tim vẫn đang đập thình thịch một cách sống động, chờ đợi phản ứng của Lâm Trăn.

Sự chờ đợi ngắn ngủi bị kéo dài thành vô hạn, rốt cuộc giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lâm Trăn cũng cất lên, như là đang mắng hắn: “Cậu bị bệnh thần kinh à, đó là cách cậu thích người ta sao?”

Trái tim đang ở trên cao của Thẩm Thuật Nam rớt xuống, chỉ là từ chối trở về nơi vốn có.

Lâm Trăn lau nước mắt xong, liền yêu cầu Thẩm Thuật Nam nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Dường như cậu đã hoàn toàn quên mất lời thổ lộ vừa rồi của Thẩm Thuật Nam.

Thẩm Thuật Nam buồn bực đáp: “Tôi không biết.”

“Vậy thì trực tiếp hủy con búp bê đi.” Lâm Trăn nói.

“Không được.”

“Tại sao lại không được?”

Thẩm Thuật Nam liếc xéo cậu một cái, nói: “Tại sao phải hủy? Tách rời, đốt cháy, hay ném thùng rác? Giả sử lúc chúng ta đang tiêu hủy nó, cậu xuyên tới con búp bê thì sao giờ?”

Giọng điệu và thái độ của hắn rất giống lúc thảo luận vấn đề học thuật với Lâm Trăn trong phòng thí nghiệm. Lâm Trăn bị hắn nói đến á khẩu, lại nhịn không được mà phản bác: “Đều tại cậu hết!”

Hai người thảo luận hồi lâu, Thẩm Thuật Nam nghiêm mặt nói: "Tôi có quá ít thông tin để đưa ra phán đoán đối với loại chuyện phản khoa học này. Chờ cậu xuyên thử một lần, tôi mới có thể biết tình huống ra sao và nên giải quyết như thế nào."

Bọn họ đang cách nhau một cái bàn, phân chia ranh giới rõ ràng trong khi nói chuyện. Lâm Trăn cảnh giác lui lại một bước, nói: “Cậu muốn gì.”

Biểu cảm của Thẩm Thuật Nam vô cùng đứng đắn: “Dựa theo lời cậu nói, để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nếu chúng ta tạm thời không tiêu hủy nó, cậu khẳng định sẽ tiếp tục xuyên tới.”