Chương 3

Trang trí trong phòng tắm cũng lộng lẫy chói mắt, mỗi viên gạch đều có hoa văn cầu kỳ phản chiếu ánh sáng "tôi rất đắt đỏ", suýt làm mù mắt Hề Linh.

Mặc dù biết trước cái kết bi thảm của mình, nhưng với tư cách một kẻ nghèo đói suýt đi tiểu ra máu thì đột nhiên giàu có chỉ sau một đêm... Hề Linh thực sự không thể vắt nổi nỗi buồn hay u sầu.

Cậu sờ soạng lung tung như kẻ mới lên phố, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, cho đến khi tới gương thử quần áo mới nhớ ra việc kiểm tra cơ thể mới của mình.

Rồi kinh ngạc phát hiện không những cùng họ tên, mà cả khuôn mặt cũng giống nhân vật trong truyện.

Mặc dù người trong gương có nước da nhợt nhạt nhưng nét mặt thanh tú hơn nhiều so với cơ thể cũ của cậu, đôi mắt tinh anh sáng ngời chưa bị vẩn đυ.c bởi thế tục, chỉ có khóe miệng nhếch quá cao có chút phá hỏng vẻ hoàn hảo của gương mặt.

Trước gương mặt nâng cấp này Hề Linh nên cảm thấy xa lạ, nhưng kỳ lạ thay, cậu thích nghi nhanh hơn cả lúc tỉnh dậy sau tai nạn cách đây hai năm. Ngay lập tức cậu chấp nhận tất cả mới mẻ.

Hề Linh táo tợn quy kết đó là sức mạnh của tiền bạc, cậu không muốn quá thích nghi! Hehe!

Mặc dù cơ thể này vừa mới gãy một lần, Hề Linh vẫn thở hổn hển khám phá từng ngóc ngách của căn phòng sang trọng...

Cái ghế sofa da cừu thủ công này nhìn có chất lượng hoàn toàn khác so với ghế da nhái của sếp, thoải mái chết người!

Đệt, kim cương trên đèn pha lê chả lẽ là thật à? Sướиɠ quá đi!

Khi Hề Linh thở hồng hộc leo trở lại giường lớn, cậu không quên để lại một dấu răng nhỏ trên cột giường để xác nhận kết cấu vàng nguyên chất của nó.

Mặc dù phong cách trang trí phòng ngủ hơi mang hướng nhà giàu mới nổi nhưng chất đầy vàng ngọc khiến Hề Linh trực tiếp cảm nhận được sự giàu có hiện tại của mình.

Mặc dù cơ thể rất mệt mỏi và ốm yếu nhưng Hề Linh vẫn tiếc không muốn ngủ, vì sợ nhắm mắt mở ra lại hóa thành thằng khốn cùng ngay cả mì gói cũng không thể thêm trứng vào.

Cuối cùng biệt thự hạng sang ở không, thẻ đen chi tiêu vô hạn, người chồng giàu có không về nhà... cậu ấy chưa từng mơ đến cuộc sống tuyệt vời đến thế này hahahaha!!!

Cuối cùng Hề Linh vẫn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Nụ cười sung sướиɠ ở khóe miệng cả đêm khiến sáng hôm sau cơ mặt của cậu ấy đau nhức kinh khủng.

Hề Linh vừa xoa mặt vừa cho rằng mình cũng đã nếm chút khổ sở của người giàu.

Nghĩ vậy cậu lại không nhịn được cười: "E hehehe~ hihihi~"

Cho đến khi bảo mẫu gõ cửa mời cậu dùng bữa, Hề Linh mới nhớ ra trong biệt thự còn có một đứa nhóc sắp trở thành phản diện.

Nói đến đây, Hoắc Tinh Miên cũng là một phản diện xinh đẹp và bi thảm kinh điển, nam chủ tưởng đó là con ngoài giá thú của chồng nên bí mật hành hạ trút giận, sau đó không hài lòng với di chúc của chồng nên đã lên kế hoạch cho một vụ bắt cóc, dẫn đến việc nó bị bọn bắt cóc nghiền nát hai chân.

Sau khi bị tàn tật, tâm trí của Hoắc Tinh Miên ngày càng trở nên méo mó, hoàn toàn biến thành một kẻ phản diện tàn bạo.

Từ nhỏ bị ngược đãi, lớn lên còn bị bắt cóc và bức hại, Hoắc Tinh Miên trả thù nam chủ đầu tiên. Lúc đó nam chủ nghiện cờ bạc, vì vậy Hoắc Tinh Miên đã mượn dao gϊếŧ người...

Nghĩ đến những mô tả tàn nhẫn trong nguyên tác, Hề Linh rùng mình nhưng nghĩ lại đứa nhóc hiện mới ba tuổi, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Vấn đề không lớn.

Nguyên chủ là ác báo ác, còn cậu không phải kẻ biếи ŧɦái thích hành hạ trẻ con, cậu ấy chỉ muốn sống hạnh phúc với cuộc đời giàu sang.

Cho dù nó trở thành đứa trẻ khó bảo, tránh xa là được, dù sao căn phòng do gã chồng đểu cung cấp cũng to như thế này.

Chỉ nghĩ đến việc có thể sống trong biệt thự xa hoa như mơ, Hề Linh không khỏi cong khoé miệng, chân bước như đi trên mây.

Hề Linh "lơ lửng" đến cửa phòng ăn, đang suy nghĩ cách ở lại lâu dài với cuộc sống giàu sang, thì nghe một giọng phụ nữ già nua vang lên: "Tiểu thiếu gia, lại lãng phí thức ăn nữa rồi."

Ánh mắt ân cần và lời nói dịu dàng của bà lão nghe có vẻ chỉ như lời nhắc nhỏ, nhưng cậu bé ngồi trên bàn ăn sợ hãi và tái mặt ngay lập tức.

Tuần trước nó không nhịn được nhổ húng quế ra, bị nhốt quỳ suốt đêm trong phòng thờ tối om và đó chỉ là hình phạt nhẹ để lấy lòng người cha dượng của nó.

Nghĩ đến những phương pháp tra tấn tinh vi khác, đứa trẻ gầy guộc nghiến răng, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má: "Xin...xin lỗi, wō... wō không cố ý..."

Tác giả có lời muốn nói:

Hề Linh (bíp bíp): Lô? Cảnh sát? Có người đang hành hạ trẻ em trong ngôi biệt thự cực sang của tôi!

Công: Hoắc Tư Y yī, đồng âm với Hoắc.

Thụ: Hề Linh, đồng âm với Hệ.

Nuôi con hạnh phúc song song với tình yêu sau khi kết hôn, bởi vì thụ quá vui nên công chính thức online hơi muộn một chút xíu ~