Chương 5

Nói xong, mụ Điền cũng dắt theo Hoắc Tinh Miên đi tới, trong lòng càng thêm khó hiểu, không thể lý giải tại sao lần này mình lại là đích đến của cơn thịnh nộ.

Dù sao mụ ta chỉ là bảo mẫu già của nhà họ Hoắc, trong khi Hề Linh ngày ngày “ăn cỏ”, mụ ta lại được thưởng thức các nguyên liệu thực phẩm cao cấp, quả thực khó biện minh.

Nghe vậy, mụ ta lập tức tăng tốc bước chân, vẻ mặt vội vã như muốn chuộc tội, nhưng trong lòng đã nghĩ ra cách đổ lỗi sang hướng khác: "Phu nhân nói đúng, ở tuổi tôi nên ăn nhiều món ăn lành mạnh hơn."

Mụ Điền bỗng bước nhanh, đứa nhỏ bị mụ kéo theo suốt đường không thể theo kịp bước chân của mụ, nó trượt chân ngã sấp mặt vào chân Hề Linh.

Mụ Điền giả vờ hoảng hốt, vội vàng đưa cái tay đeo chiếc nhẫn vàng lớn đỡ lấy đứa trẻ: "Tiểu thiếu gia của bà sao lại ngã nữa rồi? Xui quá, nhanh lên! Bà xem con có sao không?"

Chưa dứt lời, mụ ta siết chặt tay quanh hông của đứa trẻ, cơn đau nhói thấu tận lòng khiến nó đang cố nhịn đau bỗng khóc thành tiếng.

Mụ ta phải lôi sự chú ý của Hề Linh trở lại đứa trẻ vô dụng này, với cái bao cát quen dùng này, không lý do gì đối phương lại cứ nhắm vào mình.

Hề Linh bị sốc, miêu tả trong văn không thể so sánh với tận mắt chứng kiến, quả thật trên đời này có loại già độc ác như vậy sao?

Cậu quen làm việc thô lỗ ở công trường, khi cơn giận dâng lên liền vung chân đá, một cú đá bay mụ Điền đang len lén siết đứa trẻ, sau đó vươn tay ôm lấy đứa trẻ khóc đến mất hơi lên.

"Ui da!" Mụ Điền ngã phịch xuống đất, ánh mắt khô cằn tràn đầy vẻ khó tin.

Hề Linh lập tức xốc áo đứa trẻ lên, lộ ra một đoạn da bị bầm tím do bị siết, không do dự ra lệnh: "Gọi cảnh sát!"

Do đứa trẻ run lẩy bẩy trong lòng, Hề Linh quyết định ôm nó về phòng, ý định cách ly Hoắc Tinh Miên với nguồn tai họa là mụ Điền.

Mặt khác, cậu định trước khi cảnh sát tới sẽ bôi thuốc cho nó.

Tuy nhiên, sau khi Hề Linh đưa đứa trẻ vào phòng, cậu ấy phát hiện nó run càng mạnh hơn, mới nhận ra với đứa trẻ, nguyên chủ của cậu cũng là ác ma số 2 không kém mụ Điền.

Hề Linh gõ đầu mình, gọi bảo mẫu vào bôi thuốc và dặn dò, "Chụp ảnh lại làm bằng chứng trước."

Người vào phòng chính là cô Bạch thường chăm sóc Hoắc Tinh Miên tử tế.

Các bảo mẫu trong biệt thự đều là lao động phổ thông, mặc dù đều thương hại số phận của tiểu thiếu gia, nhưng vì để giữ công việc cho nên không ai dám nhiều lời.

Nhiều nhất là lúc nam phu nhân và mụ Điền không có mặt, họ mới cho đưa trẻ một chút quan tâm và sự thoải mái, rất hạn chế nhưng cũng quý giá.

Trong số họ cô Bạch da hơi đen là người tốt bụng nhất, cũng là người lén tốt nhất với thiếu gia, thấy được cô ôm mình vào lòng, nó cũng bớt run rõ rệt.

Đôi mắt đỏ vì khóc lướt qua một ánh nhìn phức tạp, rồi vẻ mặt oán thảm rụt vào, ngoan ngoãn đưa cái bụng nhỏ ra cho cô Bạch chụp ảnh và thoa thuốc.

Bảo mẫu thấy vậy thì rất đau lòng, nhưng cũng không dám thể hiện nhiều cảm xúc, ai biết tên cha dượng độc ác đột nhiên lên cơn muốn làm gì?

Cô không tin đối phương thật sự gọi cảnh sát đến bắt mụ Điền, chẳng may hai kẻ này lại thông đồng nghĩ ra một trò mới gì đó.

Khi cô Bạch chụp ảnh, Hề Linh đứng gần đó khoanh tay quan sát rất lâu, chợt chú ý trên làn da non của đứa trẻ không chỉ có vết bầm do mụ Điền để lại, bên hông còn có những vết đỏ li ti kín mít, giống hệt những mẩn đỏ mà cậu từng bị khi ăn tôm chiên trước đây.

Hề Linh nhíu mày, tiến lên mở dây lưng quần của nó, mới phát hiện mụ Điền không cho nó mặc tã lót, mà nhãn mác và thành phần của quần còn nguyên không cắt.

Năm sáu tờ dán thành chồng nhỏ áp sát da non của nó, nhìn thôi đã khó chịu, huống hồ nó còn dị ứng với các chất liệu này.

Nhìn vào chỗ nổi mẩn còn có vết cào của trẻ, Hề Linh sai người lấy kéo, nhìn đôi mắt đỏ hoe ướŧ áŧ của nó, cậu nén xuống những lời chửi thề trong lòng: "Đau sao không cắt bỏ đi?"

Hoắc Tinh Miên không biết từ lúc nào dường như quên đi sợ hãi, chớp chớp mắt, ngây thơ nói bằng giọng mũi trẻ con: "...Bà... bà bảo, trẻ con... không được... dùng kéo."

Đấy, lại một trò hành hạ trẻ con của mụ già độc ác.

Thực ra Hề Linh vẫn chưa hiểu, hầu hết nhãn mác trang phục trẻ em đều được khâu bên ngoài, mụ Điền thật sự đã tốn công sức để hành hạ đứa bé này.

Nguyên chủ thích hành hạ Hoắc Tinh Miên để xả stress về hôn nhân, nhưng cũng sợ ông chồng nhà giàu ngày nào đó lại nhớ ra đứa con ngoài giá thú, vì vậy chủ nhân và người hầu âm thầm không để lại bất cứ bằng chứng nào, mỗi hình thức hành hạ đều có lý do hợp lý che đậy.

Chẳng hạn như không cắt nhãn gây dị ứng, chỉ có thể coi là mụ Điền chăm sóc không cẩn thận, tuyệt đối không liên quan tới hành hạ trẻ em, toàn là những thủ đoạn giấu kim trong bông.

Dù mụ Điền tuy xảo quyệt, dễ dàng né tránh trách nhiệm hành hạ, nhưng nếu Hề Linh phủ nhận việc tặng thưởng trước đây, thì những thứ mụ ta tích cóp đều trở thành đồ ăn cắp.

Hề Linh hít sâu một hơi, cầm lấy cái kéo mà bảo mẫu đưa đến, nhanh chóng cắt sạch nhãn mác trên quần áo của đứa trẻ.

Một lúc sau quần áo bên ngoài của đứa trẻ được cởi ra, lộ hai chân gầy yếu tái nhợt, đầu gối chồng chất những vết thâm tím.

Cô Bạch không nhịn được kêu lên: "Ôi trời ơi!"

Hoắc Tinh Miên do chính tay mụ Điền nuôi lớn, ba tuổi vẫn nói lắp bắp, thường xuyên nhảy cóc hai ba từ, nói câu dài còn ngọng, cơ thể cũng kém phát triển, thường xuyên té ngã trên sàn nhà, tất cả đều do mụ Điền cố ý gây ra.

Xuất thân và thái độ của gia tộc đối với Hoắc Tinh Miên đã định sẵn nó không có tương lai, mụ Điền muốn nó càng vô dụng càng tốt.

Hoắc Tinh Miên càng tệ thì gia tộc Hoắc càng không coi trọng, đứa trẻ sẽ mãi nằm trong tay bà ta, dùng để đổi lấy những phần thưởng tiện lợi từ nam phu nhân, cũng coi như lợi dụng triệt để.

Bị cố ý phá vỡ khả năng nói chuyện, liên tục bị đe dọa, làm sao dám phát âm trôi chảy rành mạch?

Ngày ngày ăn những thực phẩm mà bản thân ghét bỏ, thường xuyên bị ép té ngã, làm sao có thể phát triển khỏe mạnh?

Dù trước đây Hề Linh hoàn toàn không thích trẻ con, nhưng cơn giận hiện giờ gần như đốt sạch đỉnh đầu của cậu.

May mắn là cảnh sát không để cậu chờ lâu, chỉ nửa tiếng sau bọn họ đã đi vào cùng bảo vệ của biệt thự

Người đàn ông cao lớn trong bộ đồng phục nghiêm giọng: "Ai là người bạo hành trẻ em?"

Mụ Điền đã bình tĩnh từ lâu, đang ngồi trên sofa thong thả thưởng trà.

Mặc dù vẫn không hiểu thái độ bất thường của Hề Linh, nhưng những vết thương trên người Hoắc Tinh Miên đều do nó tự gây ra, trong nhà có camera giám sát làm bằng chứng cho mụ ta.

Việc bóp hông cũng có thể giải thích là do Hề Linh bỗng nổi giận khiến mụ hoảng sợ buông tay đứa trẻ, ngay cả khi cảnh sát tới cũng không làm gì được mụ ta.

Mụ Điền bình tĩnh đặt tách trà xuống: "Cảnh sát, các người hiểu nhầm rồi, chỉ là tiểu thiếu gia nhà tôi bị ngã sấp..."

Vừa lúc đó Hề Linh đẩy cửa bước từ tầng hai xuống, nói với cảnh sát: "Có người đánh cắp đồ có giá trị của tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

1. Đặt một mụ Điền bù nhìn ở đây.

2. Thành thật xin lỗi rau mùi, cà rốt, ớt chuông, rau diếp cá, mặc dù các bạn thật sự không ngon (bịt miệng), nhưng quan điểm nhân vật không đại diện cho quan điểm tác giả, tác giả mong cùng tồn tại và rộng lượng với rau củ (ngoan xinh yêu.jpg)