Chương 7

Nghe vậy, mụ Điền gần như lồi cả con ngươi vàng khô ra ngoài.

Không chỉ vì không thể tiếp tục kiếm tiền, mà còn vì chỉ còn năm năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu, đãi ngộ phúc lợi của gia đình nhà họ Hoắc rất tốt, đặc biệt với người đã phục vụ gia đình này suốt một đời người như mụ ta, lương hưu hàng tháng lên tới mười vạn, được miễn phí chăm sóc y tế trọn đời tại các cơ sở của Hoắc thị...

Mụ Điền nghĩ đến những đãi ngộ đẳng cấp mà mình sắp mất đi thì lòng đau như cắt, nhưng rồi mụ ta lại tự an ủi mình, vì đã lấy được vài triệu từ tay "Hề Linh", nên cũng chẳng bị lỗ vốn, chỉ sợ bệnh tim của mình sẽ tái phát.

Nhưng không ngờ Hề Linh lại giơ ngón tay thứ hai lên và tiếp tục nói: "Thứ hai, các người cần phải đến khu nhà Vân Côi Lệ Đô, ở đó có một căn nhà đứng tên cháu trai của Điền bảo mẫu, có người đã lén báo cho tôi rằng Điền bảo mẫu đã giấu đồ đánh cắp ở đó."

Mụ Điền giấu rất kín, ngay cả con dâu cũng không biết rằng mụ ta đã mua một căn nhà nhỏ đứng tên cháu trai, lý do nói với con trai là dùng tiền dành dụm mua nhà để giữ chỗ gần trường học...Nghe được điều này, mụ Điền kinh hoàng tái mặt, chưa kịp phủ nhận thì đã ngã ngửa vì cảm giác đau đớn ở tim.

Hề Linh lạnh lùng quan sát, không chút thương xót trước cảnh mụ Điền bệnh nặng, chỉ nghĩ con ngỗng lớn kêu thế nào? Chính là như vậy.

Về người "lén báo" là ai thì xin lỗi, không thể tiết lộ, Hề Linh chỉ là một nạn nhân giàu có vô tình phát hiện ra bộ mặt thật của người giúp việc cũ.

Sau khi mụ Điền được đưa đi cấp cứu vì bất ngờ ngã bệnh, tình hình trong biệt thự bỗng nhiên hỗn loạn. Đồng thời cảnh sát phải điều tra địa chỉ mà Hề Linh cung cấp để tìm bằng chứng về tài sản bị đánh cắp.

Vốn cả Hề Linh và con trai đều phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, nhưng vì chưa ăn nên họ đã thỏa thuận với cảnh sát rằng sau khi ăn xong và con trai bình tâm trở lại, bọn họ sẽ tới làm việc.

Những người giúp việc khác từng tiếp xúc với mụ Điền trong biệt thự cũng phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai theo từng nhóm. Tuy nhiên, Hề Linh hoàn toàn không lo lắng vì mụ Điền đã sử dụng mọi thủ đoạn để che giấu sự thật.

Những người giúp việc chỉ biết trước đây mụ Điền rất được yêu thích, nhưng không rõ nguyên chủ đã tặng riêng cho mụ Điền những gì, vì vậy chỉ có hai người biết về giao dịch. Miễn là Hề Linh phủ nhận, mụ Điền chắc chắn sẽ bị buộc tội trộm cắp số tiền lớn, có thể ngồi tù từ ba đến mười năm.

Sau khi cảnh sát rời đi, Hề Linh vội vã chạy đến phòng bếp, dạ dày của cậu ấy đã đói khát không chịu nổi!

Trước khi chạy, cậu ấy không quên kêu đứa trẻ: "Mang đứa bé đi ăn cùng."

Bảo mẫu đang ẵm đứa trẻ theo sau Hề Linh có vẻ mơ màng. Mặc dù cảnh sát đã đến rồi đi và chiều nay họ phải đến trình diện, nhưng Bạch bảo mẫu vẫn cảm thấy có điều gì đó không thực. Nam phu nhân độc ác này thật sự đã đổi tính chưa?

Trong khi đó, đứa bé đang được cô ẵm thì vùi đầu vào lòng cô, không để người khác phát hiện nó đang cau mày thật chặt.

*

Các đầu bếp rất tỉnh táo, sau khi biết Hề Linh muốn ăn bữa trưa của mụ Điền, họ đã vội vàng chuẩn bị thêm một phần nữa để bù vào số lượng ít ỏi của món ăn cao cấp này.

Gộp hai phần lại thì vừa đủ cho Hề Linh và đứa trẻ cùng ăn.

Hề Linh no nê đến mức suýt bay lên trời, nếu không phải vì chỗ này còn có bảo mẫu và con trai, cậu chắc chắn sẽ phải chạy khắp khu biệt thự để ăn mừng. Điều khiến cậu phấn khích không phải là bữa ăn ngon mà là từ nay trở đi, Hề Linh sẽ được sống một cuộc đời giàu sang phú quý và ăn sung mặc sướиɠ

Tuyệt vời, chỉ thể diễn tả bằng một từ!

Woohoo ~ ố ye ~ ha ha ha ha!

Hề Linh không thể ngăn miệng cười toe toét. Đứa con trai ngồi đối diện từ từ nhai thức ăn, lén liếc nhìn và bắt gặp nụ cười tít mắt rạng rỡ của người cha dượng.

Hàm răng trắng đều tăm tắp, dưới ánh nắng mặt trời trắng đến mức chói mắt.

Cha dượng dường như đang rất vui?

Hoắc Tinh Miên xác nhận điều đó, nhưng vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, nó vẫn nhai từng miếng thức ăn mười lăm lần trước khi nuốt.

Tuy nhiên, điều khác biệt là lần đầu tiên cậu bé được thưởng thức những món ăn ngon như thịt bò Wagyu, tôm hùm và vịt con, nhiệm vụ nhai mười lăm lần không còn là sự tra tấn đau đớn.

Hề Linh đang nhâm nhi ly nước ép lựu tươi để thư giãn dạ dày căng phồng, thì chiếc điện thoại trong túi áo ngủ bất ngờ đổ chuông. Đứa trẻ ngồi đối diện giật bắn mình, rụt đầu vào lòng người giúp việc như một con chim hoảng loạn.

Hề Linh nhớ lại rằng đứa trẻ này có lẽ đã được giao cho mụ Điền ngay từ khi mới chào đời và mọi ký ức của cuộc đời nó chỉ toàn là những ngày tháng bị đối phương ngược đãi và tra tấn. Mặc dù giờ đây cậu sẽ không tiếp tục hành hạ nó nữa, nhưng gánh nặng tâm lý suốt ba năm qua khó mà xóa nhòa trong một sớm một chiều.

Ngay cả trái tim sắt đá cũng khó chịu nổi trước một đứa trẻ đáng thương như vậy, Hề Linh lúc này cảm thấy những món ăn đắt tiền vừa khoe khoang cũng không còn ngon miệng nữa, đồng thời trong đầu cậu tưởng tượng ra cảnh mình đấm đá mụ Điền một trận tơi tả.

Màn hình điện thoại hiển thị "Phó Hào" đang gọi, người này là quản lý của nguyên chủ.

"Hề Linh, cậu đang ở đâu vậy? Bộ ảnh chính thức cho chương trình thiếu nhi sắp chụp đến nhóm cuối cùng rồi," Phó Hào cất tiếng đã mang theo một chút thân thiết quen thuộc, "Đã đến lúc ngôi sao hạng nhất như cậu bước ra."

Mặc dù Hề Linh mới tham gia giới giải trí được một năm rưỡi, nhưng đã trở thành át chủ bài của Phó Hào. Phải biết rằng, bị ghét cũng là một cách để nổi tiếng.

Hắc lưu lượng của Hề Linh có thể giúp hắn đẩy các nghệ sĩ khác. Hơn nữa, xuất thân giàu có còn cho phép hắn kiếm thêm nhiều thu nhập dồi dào, đối với một "đại gia ngốc" hiếm có như vậy, Phó Hào tất nhiên phải âu yếm chiều chuộng.

Hề Linh nhíu mày, cố nhớ lại chuyện nguyên chủ đã nhận lời tham gia một chương trình thiếu nhi nhằm mục đích rửa sạch tên tuổi.

Tuy nhiên sau khi tham gia chương trình này, không những không làm sạch được tên tuổi mà còn bị chửi rủa ngập đầu, hashtag #Hề Linhrờikhỏigiớigiảitrí nóng rần rần trong hơn nửa tháng, trở thành "đỉnh lưu” tiêu cực phá huỷ kỷ lục.

Hoắc Tinh Miên thậm chí gần như bị mù vì sự sơ suất của nhóm sản xuất vô lương tâm. Sau đó, dù được chuyển đi điều trị ở nước ngoài ngay lập tức, nhưng thị lực của Hoắc Tinh Miên vẫn bị tổn thương không thể phục hồi.

Chưa nói đến những hậu quả khủng khϊếp đó, điều làm Hề Linh hoàn toàn không hiểu là tại sao người này đã giàu có như vậy mà vẫn phải vào giới giải trí làm công nhân?

Phải chăng nằm Hästens ngủ không ngon hay nấm truffle trắng không đủ no? Có nhiều cách khác để tiêu tiền, tại sao lại phải tìm đến đường để bị chửi? Hề Linh hoàn toàn không hiểu.

"Không tham gia chương trình tạp kỹ đó nữa, giúp tôi hủy bỏ." Hề Linh nói thẳng.