Chương 8: Bé con cảm động

Trì Trì cõng Hoắc Tiểu Trà - gánh tạ suốt hai tầng lầu - chạy một mạch qua khu quần áo nam.

Cậu tự nhủ với bản thân là sẽ không bao giờ bước vào cửa hàng quần áo đã giới thiệu cho cậu bộ quần áo kinh dị đó một lần nữa.

Cuối cùng, Trì Trì suýt chạy ra khỏi trung tâm thương mại.

Cậu cắn răng chạy đến một cửa hàng nhỏ nhìn có vẻ vắng khách.

Trước khi vào, Trì Trì hỏi: “Xin lỗi nhưng cho tôi hỏi tôi có phải là thành viên ở đây không?”

Sau khi nhận được câu trả lời “tích cực” từ nhân viên bán hàng, Trì Trì ôm Hoắc Tiểu Trà rất khí thế bước vào.

Trì Trì đang chọn quần áo thì Hoắc Tiểu Trà ngồi trên sô pha cầm trà sữa, đung đưa chân.

Trong mắt cậu bé, cửa hàng này quá cơ bản, thậm chí không có phòng thử đồ riêng, cũng không có cầu trượt hay bong bóng, tại sao baba lại mua đồ ở một cửa hàng thế này?

Trì Trì lười thử đồ cho nên cậu chỉ thử qua duy nhất một bộ đã đưa đưa nó cho nhân viên bán hàng.

"Làm ơn, hãy gói tất cả những chiếc áo sơ mi kích thước, kiểu dáng của bộ sưu tập này gói lại cho tôi.”

Chưa cần biết mấy bộ quần áo đó sẽ như thế nào, nhưng cậu cần phải giải quyết chuyện cấp bách trước mắt, có chết cậu cũng sẽ không mặc những bộ đồ lấp lánh như quả cầu pha lê đó.

Trì Trì chỉ mất mười phút để mua quần áo cho bản thân, giống như cửa hàng vừa rồi, nhân viên bán hàng nói sẽ giặt khô và giao đến nhà Trì Trì.

Hoắc Tiểu Trà quay đầu nhìn cậu: “Baba, mấy bộ quần áo đó có mặc được không ạ?”

"Hả? Sao lại không?”

Hoắc Tiểu Trà quay lại, chớp mắt. Baba của của bé có vẻ rất tốt với bé, baba mua cho bé quần áo trong những cửa hàng lớn trong khi chỉ mua cho mình những bộ quần áo trong mấy cửa hàng nhỏ.

Hoắc Tiểu Trà: Có chút cảm động.

Trì Trì vô tình nhìn thấy tờ hóa đơn: có chút đau lòng.

Cậu bỏ bớt lại hai chiếc áo sơ mi: “Xin lỗi, tôi không lấy hai chiếc này nữa.”

Hoắc Tiểu Trà: baba thật biết tiết kiệm, thật cảm động.

Mua quần áo xong, Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà khu trò chơi cho trẻ em ở tầng bảy.

Đi ngang qua một cửa hàng đồ trẻ em, Trì Trì bị thu hút bởi thứ bên trong cửa sổ.

Cậu dừng lại, kéo Hoắc Tiểu Trà: “Con có muốn mặc quần áo khủng long không?”

Trì Trì nghĩ đến mơ ước của các bé con – nên muốn mua cho con trai một bộ đồ khủng long nhỏ.

Hoắc Tiểu Trà cau mày: “Con không muốn.”

Hôm nay bé không muốn thử thêm quần áo nữa.

“Thử một chút thôi mà, một chút thôi.”

Hoắc Tiểu Trà bị buộc phải khoác lên mình một con khủng long nhỏ, nở một nụ cười giả tạo và giơ tay tạo thành hình cái kéo: độ cảm động về không.

Trì Trì mua cho Hoắc Tiểu Trà một số đồ chơi ở khu vui chơi trẻ em.

Máy thổi bong bóng, vịt nhựa, nhẫn nhựa.

Trì Trì kinh ngạc khi thứ này vốn chỉ xuất hiện trong kí ức tuổi thơ của mình mà hiện giờ vẫn có thể thấy được, để nhớ lại tuổi thơ của mình, cậu đã mạnh mẽ giới thiệu nó cho Hoắc Tiểu Trà.

Hoắc Tiểu Trà: ...Từ cảm động trở thành “cảm lạnh”.

Ngoài ra còn có búp bê Makapaka mà Trì Trì ghét nhất nhưng Hoắc Tiểu Trà thích nhất.

Trì Trì: … con cháu bất hiếu.

Một ngày làm tổn thương nhau.

Mua sắm xong, hai người lên tầng chín của trung tâm thương mại để ăn uống.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh đêm.

Trì Trì gọi món: “Tôi muốn ăn lẩu uyên ương, thêm Coca-Cola, cơm và đồ cay. Cho bé con đối diện chén cơm trắng … không cay.”

Hoắc Tiểu Trà:?

Ba ruột đây sao? Tiểu Trà muốn làm phản.

Trì Trì do dự một chút, cuối cùng trả lại thực đơn cho người phục vụ: “Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi có con nên không tiện ăn đồ cay.”

Người phục vụ vẫn lịch sự mỉm cười: “Không sao đâu, ngài đi thong thả.”

Trì Trì nắm tay Hoắc Tiểu Trà chuẩn bị đi tới quán ăn đối diện.

Trì Trì đứng trước cửa Ganguo Bullfrog và lấy điện thoại di động ra.

Cùng lúc đó, trong cửa hàng vang lên một tin nhắn thoại: "Bạn có đơn hàng mới về, vui lòng kiểm tra.”

Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà tìm chỗ ngồi trong nhà hàng, gắp vài món đồ ăn thích hợp với trẻ con.

Hoắc Tiểu Trà cầm chiếc thìa ăn bát cơm duy nhất trên bàn. Bé cứ ăn một miếng lại liếc nhìn Trì Trì ở đối diện.

Trì Trì chống cằm nhìn bé ăn nhưng bản thân thì không động đũa.

Hoắc Tiểu Trà liếʍ hạt cơm trên khóe môi: "Baba, baba không ăn à?"

Trì Trì lắc đầu, dùng giọng điệu ôn hòa và “tốt bụng” nói: “Không sao đâu, con ăn đi. Baba không đói.”

Cậu cúi đầu, đôi vai run rẩy.

Hoắc Tiểu Trà nghẹn ngào. Yêu baba nhiều lắm, huhuhu.

Trì Trì cũng nghẹn ngào. Khi con trai ăn no nê, cậu sang bên cửa hàng lẩu uyên ương đặt một xuất mang về. Nước dãi cậu đã chảy ròng ròng từ lâu.

Phải nhanh liếʍ đi.