Chương 27: “Cái mụ già ó đâm kia là thím hai của cháu à?” (1)

Ban đầu Tô Mặc Ngôn định buổi chiều mới cho ra món ăn mới, kết quả có dì béo gia nhập nên cậu quyết định mở bán vào sáng nay luôn.

Cậu bưng thịt kho đã kho sẵn hôm qua ra ngoài xe bán thức ăn, hầm ở lửa nhỏ, nhờ dì béo làm giúp bánh nướng áp chảo.

Dì béo làm đồ ăn nhà không tệ, tay nghề làm bánh nướng áp chảo cũng rất thuần thục.

Dưới sự chỉ dạy của Tô Mặc Ngôn, dì béo cũng có thể nướng được loại bánh ngoài giòn trong mềm, sau khi lấy ra là được lớp vỏ giống với bánh của cậu.

Lại kẹp thêm thịt kho của Tô Mặc Ngôn, hương vị thực sự quá tuyệt vời.

Dì béo cười tủm tỉm, nói với Tô Mặc Ngôn: “Tiểu Tô, thịt kho này của cháu làm người thèm không dừng được. Nói thật, đêm qua dì cũng thử kho nhưng không biết tại sao lại không có được mùi vị như cháu làm?”

Tô Mặc Ngôn cười nói: “Chắc do tỉ lệ gia vị không đúng, lát nữa dì lấy chút nước kho ở chỗ cháu về đi. Nước kho này có thể giữ rất lâu, có thêm hương vị này, mùi hương của thịt kho sẽ càng đậm đà hơn.”

Nghe vậy dì béo cười tủm tỉm nói: “Được được được, Tiểu Tô, cháu thảo thật đấy.”

Tô Mặc Ngôn nói: “Có gì đâu ạ, dì có thể đến giúp cháu thế này cháu rất biết ơn, nhưng việc nào ra việc đó, cháu vẫn phải trả tiền công cho dì.”

Dì béo tức giận, nói: “Tiền công gì mà tiền công? Thằng cháu thối nhà dì ăn sạch bát cà tím chiên hôm qua! Thậm chí dì còn ăn thêm đồ ăn ở chỗ cháu, dì chỉ đến giúp một chút thôi, có đáng mấy đâu?”

Tô Mặc Ngôn không nói gì thêm, dù sao cuối tháng kết toán chắc chắn sẽ trả lương cho dì béo một khoản xứng đáng.

Lúc này quán ăn sáng đã bắt đầu có khách, thậm chí có người còn ngồi xuống chậm rãi dùng bữa.

Một bánh mì thịt, một bát sữa đậu nành, lại thêm một đĩa dưa muối nhỏ.

Tô Mặc Ngôn đang chiên bánh phồng giòn, hay còn gọi là bánh rán.

Chỉ khi có thêm bánh phồng giòn thì món bánh xèo giòn này mới chuẩn chỉnh được.

Hiện tại cậu vẫn chưa chuẩn bị các nguyên liệu phụ khác, chỉ có bánh xèo giòn và rau xà lách.

Cậu lại đặt thêm một quầy hàng nhỏ trong sân, dì béo đang làm bánh mì thịt ở bên cạnh, Tô Mặc Ngôn đang làm bánh phồng giòn ở toa ăn.

Hiện tại sân nhỏ còn chưa có bảng hiệu, Mạc Như Trạch lấy một thùng giấy rồi viết mấy chữ lên trên: Sáng sớm có sữa đậu nành, bánh mì thịt và bánh xèo giòn.

Rất nhiều người đến ăn đều tò mò chụp ảnh, bởi vì những món ăn này chưa từng xuất hiện trong thế giới giả tưởng này.

Cuối cùng có người tinh mắt phát hiện, vừa chụp ảnh vừa hỏi: “Anh dâu, hôm nay khai trương món mới à? Cái bánh này… là gì vậy? Đồ ăn vặt hả?”

Tô Mặc Ngôn vừa quấy bột, vừa nói: “Vâng đúng rồi ạ, quý khách có muốn nếm thử hay không? Sáu đồng tiền một phần, ngon lắm.”

Nghe vậy đối phương lập tức nói: “Được, cho tôi một… cuộn đi?”

Tô Mặc Ngôn vớt ra một chiếc bánh xèo giòn vàng óng, nói: “Được, làm cho anh ngay đây. Tôi để ráo bánh phồng giòn đã, nếu không quá nhiều dầu sẽ ảnh hưởng đến hương vị.”

Người nọ tò mò tiến lên, hỏi: “Thì ra đây là bánh phồng giòn à? Ngửi rất thơm. Anh dâu, hôm nay tôi muốn nếm thử hết các món trong thực đơn hôm nay của anh, cho tôi mỗi món một cái nhé!”

Tô Mặc Ngôn nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, dì béo, bán mì kẹp thịt và sữa đậu nành cho khách này đi ạ.”

Dì béo cười tủm tỉm nói: “Được!”

Dì nhanh nhảu rót sữa đậu nành và làm bánh mì thịt.

Tô Mặc Ngôn lấy muỗng múc một muỗng bột xuống chảo gang, thuần thục xoay cổ tay, rất nhanh một chiếc bánh hơi mỏng được thành hình.

Vị khách hàng kia quay chụp lại toàn bộ quá trình, kinh ngạc cảm thán nói: “Thần kỳ thật! Anh dâu, anh đỉnh thế!”

Có thể do Mạc Như Trạch luôn gọi cậu là anh dâu, cho nên hiện tại anh dâu đã thành xưng hô riêng của cậu.

Ngay cả khách đến mua đồ cũng gọi cậu là anh dâu.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cậu sắp bị chết danh luôn mất.

Nhưng vấn đề này không lớn, xưng hô chỉ là tên gọi mà thôi.

Tô Mặc Ngôn hỏi: “Qúy khách thích khẩu vị như thế nào? Có cần tương ớt không?”

Đối phương nói: “Có có có, tôi thích ăn cay, phải thật cay vào.”

Tô Mặc Ngôn bỏ thêm một muỗng tương ớt xào tự làm cho hắn, vài phút sau đã làm xong bánh xèo giòn.

Đồ ăn được bưng lên bàn ăn, đầu tiên đối phương cẩn thận chụp ảnh, sau đó mới cầm bánh xèo giòn cắn một miếng.

Cắn xong miếng đầu tiên, vỏ bánh thơm xốp mỏng giòn, hương vị thơm ngon vỡ vụn lan tràn trong miệng.

Hắn thở ra một hơi: “Oa, ăn ngon quá! Anh dâu! Món mới càng ngon hơn!” Các khách hàng đứng xếp hàng mua bánh mì thịt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đột nhiên đổi ý, xếp hàng sang đội bánh xèo giòn.

Tô Mặc Ngôn cười nói: “Qúy khách thích thì tốt rồi, nhớ cho tôi xin một feedback nha.”

Đối phương vừa ăn vừa nói: “Chắc chắn rồi! Anh dâu yên tâm, tôi sẽ tuyên truyền mạnh cho.”

Tô Mặc Ngôn cười tươi nói cảm ơn, cũng không để mấy lời của hắn vào lòng.

Lại không biết sau khi đối phương ăn xong đã đăng ba loại đồ ăn của cậu lên trên trang diễn đàn đời sống của thành phố J.

Nói đến diễn đàn thành phố J, thực sự cũng rất quen thuộc, đây là diễn đàn mà Tô Mặc Ngôn từng xin giúp đỡ lần trước.

Chỉ là lần trước cậu xin giúp đỡ với chủ đề “Vừa ngủ dậy đã bị đưa đi gả cho sếp lớn người thực vật thì phải làm sao”, lần này chủ đề lại là “Đồ ăn vặt của anh dâu ngon đến mức bùng nổ vị giác!!!”