Chương 20-2

Đang chuẩn bị vẽ nhụy hoa thì Cố Tuần lại lên tiếng: "Cậu ta thích anh, anh làm cách nào để cậu ta thích anh vậy?"

Tống Thính: "..."

Tống Thính nhìn ánh mắt đang nhìn vào hư vô của Cố Tuần...trông thật là đần độn.

"Ánh mắt của anh có ý gì!" Cố Tuần mắng.

"Không ý gì cả." Tống Thính đáp lại.

"Anh dạy tôi một chút đi, làm sao mới có thể khiến cậu ta thích tôi? Hoặc là, đừng để cậu ta ghét tôi cũng được." Cố Tuần nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Thính.

Trong lòng Tống Thính rất phức tạp. Anh nhớ lại kịch bản, sau này còn có những nhân vật công phụ còn ưu tú hơn Cố Tuần, ai cũng có ưu điểm, tất cả đều hao tâm tổn sức khi gặp phải Tạ Vũ, muốn có được hắn, phải dùng rất nhiều thủ đoạn quái dị.

Thấy Tống Thính mãi chưa lên tiếng, Cố Tuần bắt đầu thúc giục: "Anh mau nói đi."

"Anh thật sự thích cậu ta?" Tống Thính nói.

Cố Tuần lập tức gật đầu, "Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi liền cảm thấy là chân ái của cả đời."

"Hai người gặp nhau như thế nào?"

"Quán bar, lúc đó cậu ấy đang uống rượu, tôi chủ động xin số điện thoại, liền bị từ chối. Nhưng tôi chưa từng từ bỏ, cố gắng rất nhiều lần, cậu ấy cũng cho tôi số, mặc dù sau đó bị bỏ vào danh sách đen."

Tống Thính: "Sao lại không có chút giá nào vậy."

"Thử xem, đừng cứ suốt ngày liên lạc với cậu ta, thử cách một khoảng thời gian mới liên lạc thì sao?" Tống Thính chỉ thuận miệng nói ra.

Nhưng Cố Tuần lại suy nghĩ một hồi, liền lắc đầu nói: "Không được, tôi không nhịn được."

Tống Thính cũng không muốn trò chuyện nữa, liền kêu Cố Tuần nghiêng đầu để cậu tiếp tục hoàn thành công việc. Anh nhìn một cái liền biết, bất kể là người thông minh hay tuyệt tình đến đâu, chỉ cần gặp phải nhân vật chính vạn người mê, liền sẽ trở thành kẻ si mê ngu ngốc, không cách nào cứu được.

Trời dần tối đi, bên ngoài càng có nhiều người xếp hàng mua vé, chờ xem biểu diễn.

Ban nhạc cũng đã chuẩn bị làm việc, Tống Thính cùng đám người Trần Kính Chi ngồi ở phòng nghỉ.

Bỗng nhiên, cửa được mở ra, mấy người theo bản năng nhìn về hướng cửa.

Cố Tuần đã trang phục diễn, trên người mặc áo khoác dày, tay còn ôm một bó hoa. Đi phía sau là một thanh niên có vóc dáng cao ráo, cả người mặc đồ đen, cả người tỏa ra toàn hơi lạnh, vẻ mặt cũng lạnh lùng nốt, nhưng ngũ quan lại tinh tế đến mức chói mắt người nhìn.

Ánh mắt Tạ Vũ quét qua đám người ngồi trên sofa, nhưng cũng không dừng lại quá lâu, ánh mắt đã được thu hồi.

Cố Tuần đem bó hoa cẩn thật đặt lên bàn, sau đó mang Tạ Vũ rời khỏi phòng nghỉ.

"Đó không phải em trai cậu sao? Sao không chào nhau? Cãi nhau à?" Mập mạp chọt chọt cánh tay của Tống Thính.

Vẻ mặt Tống Thính không chút biểu cảm: "Ừ, cứ coi là vậy đi."

Anh có chút bất ngờ khi Tạ Vũ xuất hiện ở đây, nhưng mà suy nghĩ một chút, chắc là Cố Tuần mời hắn đến. Nhưng mà cũng thật nhanh nha, khiến Tống Thính có hoài nghi rằng liệu tình tiết có phải đang được sửa đổi không.

"Quên mất, còn ba mươi phút nữa buổi biểu diễn sẽ bắt đầu, đi thôi." Chu Khả kéo tay Trần Kính Chi cùng Tống Thính.

Trần Kính Chi có chút khó hiểu, "Đi đâu?"

Chu Khả nói: "Đi hỏi thăm những người hậu kỳ, ví dụ như người điều chỉnh ánh sáng, hoặc giám sát sân khấu một chút đúng không? Chúng ta rảnh rỗi trong lúc mọi người bận bịu, thì thật rất kì cục."

"Gì chứ, không phải chúng ta sẽ đi về sao."

Bọn họ bị Chu Khả kéo đi,sau khi hỏi thăm một vòng, Chu Khả cũng tìm được nhân viên hậu kì, nhân viên lén lén đưa cho bọn họ một thứ gì đó, là bột phát sáng, màu xanh lá, còn có cả màu xanh da trời.

"Cái này dùng sao?" Mập mạp hỏi.

Chu Khả liền giải thích: "Đây là bột phát quang, fan sẽ dùng nói quệt lên mặt khi xem buổi biểu diễn."

Cô sờ lên quần áo một cái, không tìm thấy túi, liền tiện tay kéo túi Tống Thích, thả mấy túi bột màu vào, "Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu ngay thôi, chúng ta mau ra ngoài."

"Mọi người đi trước đi." Tống Thính liền chuyển qua nhét đồ vào tay mập mạp, "Tôi đi vệ sinh cái đã."

"Ok."

Bên ngoài tràn ngập đầy tiếng reo hò, âm nhạc cũng dần nổi lên.

Tống Thính đi toilet xong, liền rửa tay đi ra ngoài.

Hành lang tối om, Tống Thính chầm rãi đi ra ngoài, sau lưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng chân vang lên, anh theo bản năng liền dựa vào vách tường, nhưng tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, sau đó eo anh bị kéo một cái, cả người đã bị ôm vào trong một căn phòng chứa đồ.

"Ai?" Tống Thính lập tức kêu lên, theo bản năng mà chống cự.

Trước mắt tràn ngập bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng quần áo ma sát xào xạc, cùng tiếng hò reo từ bên ngoài truyền đến.

"Anh, em đây, em chỉ muốn ôm một cái, đừng động đậy." Âm thanh của Ta Vũ vang lên.

Động tác của Tống Thính liền dừng lại, không tử chủ được mà thả lỏng người. Anh bị Tạ Vũ đặt lên một chỗ gì đó bằng phẳng, hơi thở nóng bỏng của hắn lập tức phả lên cổ anh.

Tạ Vũ cầm lấy hai tay Tống Thính, nói: "Anh, tay anh lạnh quá."

Vừa nói, hắn vừa kéo tay anh vào trong áo hắn.

Thân thể của thanh niên này quả thật rất ấm áp, đầu ngón tay của anh chạm vào lớp da thịt săn chắc ấm áp của hắn, khiến ngón tay anh bất giác cứng đơ lại.

Tạ Vũ nhẹ nhàng gỡ ngón tay anh ra, đặt lên bụng mình, lại thì thầm với Tống Thính, hỏi: "Anh đã thấy ấm hơn chưa?"