Chương 24-1

Trong phòng học, học sinh đã bắt đầu nói chuyện phiếm, âm thanh ồn ào lấn át cả tiếng giảng bài từ trên bục giảng.

Chuông tan học đúng giờ vang lên, mọi người cầm sách, chạy ồ ạt ra khỏi phòng học.

“Tiết học hôm nay dừng lại ở đây.”

Trên bục giảng, người đàn ông có khuôn mặt nho nhã nói xong một câu cuối cùng, ném phấn viết bảng vào trong hộp, phủi phủi đôi bàn tay dính đầy bụi phấn.

Ngồi ở hàng cuối cùng, Tạ Vũ một bên cầm điện thoại nhắn tin, một bên thu dọn cặp sách ra về.

“Tạ Vũ.” Thầy giáo đi từ trên bục giảng xuống, xuyên qua đám sinh viên đang chạy ra ngoài lớp học, dừng lại ở trước mặt Tạ Vũ.

Ngón tay ấn ấn vào màn hình, tin nhắn đã được gửi đi. Tạ Vũ tắt di động, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt, gọi một tiếng “Thầy”.

Dư Khanh cười tủm tỉm, hắn ta nâng mắt, che giấu đáy mắt tối đen, nói: “Có phần tài liệu cần điền.” Hắn ta nói xong, cầm trong tay một chồng giấy A4 đặt lên bàn.

Đang là thời gian nghỉ trưa, người qua lại khu dạy học cực kỳ thưa thớt, Tạ Vũ tiện tay thả cặp sách xuống, cầm tài liệu lật qua, nói: “Chờ tôi điền xong cho thầy.”

“Em có vội đi ăn trưa không?” Dư Khanh hỏi.

Di động không có âm thanh thông báo, Tống Thính còn chưa trả lời tin nhắn, Tạ Vũ lắc đầu nói: “Không vội.”

“Tôi cũng không vội …” Dư Khanh đẩy đẩy mắt kính, ngữ khí ôn nhu, “Vậy điền luôn ở đây đi, tôi chờ em.”

Tạ Vũ ngồi xuống, khi đang chuẩn bị mò lấy cái bút từ trong hộp, trong tầm mắt đột nhiên có một bàn tay trắng nõn chìa ra, ngón tay thon dài cầm một cây bút máy đen tuyền, “Dùng tạm bút của tôi đi.”

Hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhận lấy.

Vóc dáng của Tạ Vũ không thấp, hắn dựa lưng vào thành ghế, tư thế ngồi lười nhác tùy tiện, một cặp chân dài phải tội nghiệp chen chúc ở dưới bàn, bệ vệ dạng sang hai bên, một bàn tay cầm bút máy viết viết vẽ vẽ lên trên giấy, một cái tay khác để ở bên mép bàn, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, mu bàn tay ẩn ẩn từng đường gân xanh, là một đôi tay cực kỳ đẹp đẽ.

Dư Khanh ngồi ở lối đi nhỏ đối diện với băng ghế, tay cầm sách, khóe mắt quét qua bàn tay thanh niên đang để rủ xuống ở bên mép bàn, hai con mắt núp sau thấu kính, ánh mắt si mê trắng trợn.

Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng sàn sạt của bút máy cọ xát trên mặt giấy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng ấm áp, cùng rơi xuống hai người đang ngồi ở trong phòng.

Bỗng nhiên, di động đặt trên mặt bàn vang lên hai tiếng ding ding.

Thứ ngay trước mắt Dư Khanh không còn, Tạ Vũ dùng bàn tay đặt ở mép bàn kia cầm di động lên, ngón tay bấm qua bấm lại rất nhanh. Hắn ta nhìn thấy Tạ Vũ buông bút máy, ngón tay đang đánh chữ, trên khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên lại hiện lên một ý cười rõ ràng.

Là đang nhắn tin với ai đó sao?

Ngón tay vuốt trang sách không tự chủ được mà siết chặt, Dư Khanh vội vàng thu hồi ánh mắt, cảm xúc tối tăm u ám bắt đầu điên cuồng sinh sôi.

Cha mẹ? Bạn cùng phòng? Hay là bạn gái? Hoặc là ... Bạn trai?

Dư Khanh nghiêng mặt, hô hấp dần dần trở nên dồn dập gấp rút.

Tạ Vũ không chú ý tới sự khác thường của hắn ta, hai ba nét liền viết xong, đóng nắp bút lại, cầm cả xấp tài liệu kia cùng để lên trên bàn Dư Khanh, “Điền xong rồi, tôi đi trước.”

Dứt lời, liền mang theo cặp sách, chân bước dồn dập đi ra khỏi phòng học.

Dư Khanh ngưng hai giây, hắn ta hít vào một hơi thật sâu, trong không khí tựa hồ còn lưu lại mùi hương thơm mát từ trên người thanh niên, dòng khí lạnh băng chui vào trong phổi, vuốt phẳng nội tâm đang bất an của hắn.

Một lát sau, Dư Khanh vươn tay, dường như cực kỳ trịnh trọng mà cầm lấy chiếc bút máy mà thanh niên đã dùng từ trên bàn, lòng bàn tay dùng lực rất rất nhẹ, thực thong thả mà chậm rãi vuốt ve nơi thân bút. Hắn ta gỡ mắt kính xuống, sau khi tháo bỏ một lớp thấu kính cồng kềnh, một đôi mắt đào hoa không che giấu được sự cố chấp và điên cuồng đang tràn ra.

Dư Khanh thả mắt kính xuống, dùng hai tay vuốt ve chiếc bút máy tới lui, tựa như đang đối xử với thứ trân quý nhất ở trên đời này, một món bảo bối vô giá.

“Cốc cốc cốc”. Cánh cửa phòng học đột nhiên bị gõ vang.

Dư Khanh vội vàng lấy lại tinh thần, hoảng hốt hoàn hồn, nhìn thấy sinh viên đang đứng ở cửa.

“Thưa thầy, xin hỏi ngài còn muốn dùng phòng học này nữa không? Một lát nữa chúng em muốn tổ chức một cuộc họp ở trong phòng này.”

Dư Khanh mang mắt kính lên, vội vàng nói: “Không cần, các em cứ vào đi.”

“Cảm ơn thầy ạ.”

Dư Khanh có chút sợ hãi gật gật đầu, cất xấp tài liệu ở trên bàn vào trong cặp, cầm lấy bút máy, sống lưng hơi hơi còng xuống, rời đi.

Ở cổng trường, Tạ Vũ từ xa trông thấy bóng dáng thanh niên đang chậm rãi bước đi.

Tống Thính ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Tạ Vũ đang bước nhanh tới, “Không phải tôi đã nói là cậu tự ăn cơm trước rồi à?”

Tạ Vũ nhìn chiếc camera nằm trên tay Tống Thính, nói: “Muốn ăn chung với anh cơ.”

“Tôi ăn ở căng tin.” Tống Thính nói, “Chắc cậu ăn không quen nhỉ?”

Tạ Vũ nhướng mày, đôi mắt hồ ly thanh lệ lướt qua vài phần hài hước, “Sao em lại ăn không quen chứ?”

Tống Thính lắc đầu nói: “Chỉ là nhớ tới trước kia lúc cậu còn đang học cấp ba, thà nhịn ăn chứ cũng không chịu đến căng tin.”

Tạ Vũ không đáp, ngược lại nhìn về phía cái túi đựng máy ảnh ở trên tay Tống Thính, hỏi: “Này của ai thế?”

“Trần Kính Chi, lần trước cậu ấy đến nhà tôi, giờ tôi tiện đường mang qua đây cho cậu ấy ... Sáng nay mẹ cậu có gọi điện cho tôi, hỏi tôi tết Nguyên Đán có về không.” Tống Thính nói.

Tạ Vũ hỏi: “Vậy anh muốn về à?”

Tống Thính gật đầu nói: “Muốn chứ, anh của cậu đã trở lại.”

“Anh trai của em?” Tạ Vũ nhăn nhăn mày, “Hắn từ nước ngoài về rồi?”

“Ừ.”

Buổi trưa khi mẹ Tạ gọi điện thoại cho Tống Thính còn đặc biệt đề cập đến chuyện này. Anh trai của Tạ Vũ tên là Tạ Nghiễn, tốt nghiệp cấp ba xong thì ra nước ngoài du học, mãi cho đến năm nay tốt nghiệp bằng tiến sĩ mới trở lại, số lần về thăm nhà trong nhiều năm qua có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mẹ Tạ gọi điện thoại đến chính là vì muốn Tống Thính đưa theo Tạ Vũ cùng trở về, để người một nhà được sum họp.

Tống Thính quan sát sắc mặt của Tạ Vũ, hỏi: “Chắc cậu cũng muốn về phải không.”

Tạ Vũ nghiêng mặt qua, đối diện với đôi mắt trong suốt của Tống Thính, cong cong đuôi mắt, “Anh về thì em về” Hai người đến căng tin ăn cơm, sau đó cùng đi tới hội trường.