Chương 42-3

Tạ Vũ cần thận nhanh chóng buông tay Tống Thính ra, lúng túng đứng dậy và hỏi: “Anh có cảm thấy khó chịu không? Để em đi gọi bác sĩ.”

Sau đó, bác sĩ đã kiểm tra cho Tống Thính một lần nữa để đảm bảo không có vấn đề gì trước khi anh xuất viện.

Trên đường về nhà, Tạ Vũ

đi mua đồ ăn sáng, ăn xong sẽ về nhà.

Tạ Vũ cảm thấy khó chịu khắp người, đầu óc rối bời nên hắn đã suy đoán rất nhiều, kể cả việc Tống Thính có thể đuổi hắn ra ngoài hoàn toàn.

Với tâm trạng bất an như vậy, Tạ Vũ đi theo Tống Thính bước vào căn hộ.

“Cậu vào đây, chúng ta nói chuyện đi.” Tống Thính vừa thay giày vừa cầm nắm cửa.

“...Vâng.”

Phòng khách rực rỡ bởi ánh nắng chói chang, Tống Thính vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo rồi mới đi ra ngoài lau tóc.

Tạ Vũ ngồi thẳng trên băng ghế, hai tay bắt chéo lên bàn, ngón tay cái quay tròn với vẻ lo lắng tột độ. Nhìn thấy người đó bước ra, hắn chỉ liếc mắt một cái, vội vàng nhìn lại.

Tống Thính choàng chiếc khăn lên vai, bước tới, kéo băng ghế đi rồi ngồi xuống đối diện với Tạ Vũ.

Giữa hai người có một bàn, có cảm giác giống như đang thương lượng.

Tạ Vũ ngậm miệng không nói.

Tống Thính đi thẳng vào vấn đề: “Hứa Kính Châu đã nói với tôi tất cả những điều mà cậu đã làm.”

Nghe đến đây, trái tim Tạ Vũ

đột nhiên từ trên cao rơi xuống đất, vỡ tan. Dù đã chuẩn bị tâm lý thì việc cảm thấy đau đớn là điều khó tránh khỏi.

Hắn muốn nói ra, nhưng hắn không biết phải nói gì, hắn cũng không thể giải thích được, bởi vì hắn thực sự đã làm những điều đó. Tạ Vũ

tự cho là đúng, tưởng giấu giếm đi đâu, không ngờ lại bị trừng phạt nhanh như vậy.

Tống Thính nhìn vào hắn đang cúi đầu nói: “Cậu có gì muốn giải thích không?”

Tạ Vũ

im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu mở miệng gọi Tống Thính một tiếng “anh”, nhưng chữ này đọng lại trên đầu lưỡi, hắn không nói ra được. Hắn nhếch khóe miệng chế nhạo, khàn khàn nói: “Không có.”

“Cậu đã làm gì khi tôi bị nhốt?” Tống Thính tiếp tục: “Hứa Kính Châu cho tôi xem ảnh của cậu, anh ta nói cậu cùng anh ta đi ăn tối.”

Tạ Vũ thú nhận với chính mình: "Đúng vậy, anh ta nói đi ăn vài bữa cơm với anh ta thì anh ta sẽ thả anh ra.”

“Cậu đã thực sự đi cùng anh ta? Không làm bất cứ điều gì khác chứ?”

Tạ Vũ nghẹn ngào không nói được gì.

"Điện thoại của tôi đã bị ném đi, cậu không thể theo dõi vị trí của tôi, cho nên cậu giả vờ đồng ý đi ăn với Hứa Kính Châu, nhưng thực sự đã cài đặt một số thiết bị theo dõi vào Hứa Kình Châu hay là không chú ý đến hai vệ sĩ của Kính Châu đó?” Tống Thính nói ra những suy đoán của mình.

Tạ Vũ

bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của Tống Thính,lúng túng rũ lông mi” “Một phần là em hứa đi ăn với anh ta, một mặt là em sợ anh ta sẽ làm gì anh. Mặt khác, em muốn làm vậy là tìm xem có ra được manh mối nào không. Nhưng Hứa Kính Châu quá thận trọng và em đã tấn công hai vệ sĩ của anh ta.”

“Còn vết thương trên mặt thì sao?”

“Khi em đến đó, hai người đó đã đứng ở cửa phòng của anh và không cho em vào.”

“Cậu vừa đánh nhau với họ à?”

“Vâng.”

“Ngoài ra, trước đây tôi đã thấy cậu xuống xe của Hứa Kính Châu.”

“Bởi vì anh ta hợp tác với nhà họ Tạ vào thời điểm đó, em tình cờ có mặt trong công ty. Anh ta nói muốn đưa em về, nên em đã đồng ý.”

“Nguyên nhân là vậy à?”

“...Chưa hết.”

“?”

“Khi đó em muốn cho anh ghen.”

“Hả?”

“Em muốn cho anh ghen nên mới cố ý đi với anh ta.”

“...”

Hai người, một hỏi và một trả lời.

Sau đó Tống Thính mới biết Tạ Vũ đã tìm kiếm điểm yếu của Hứa Kính Châu trong thời gian anh bị nhốt, Hứa Kính Châu gần như là người kín tiếng, dù phần lớn công việc kinh doanh của anh ta là trong làng giải trí. Nhưng có một điều mà rất ít người biết, anh ta liên kết với người khác để mở bệnh viện, nhà họ Tạ đã sử dụng gần như mọi liên hệ và nguồn lực để bắt được sơ hở của anh ta - buôn lậu thiết bị y tế.

“Nhưng anh ta đã bị tai nạn xe hơi khi đang trốn thoát, anh ta không thể tỉnh lại trong một thời gian.” Tạ Vũ giải thích: “... Anh còn điều gì muốn hỏi nữa không?”

“Tạm thời chưa có.” Tống Thính nói.

“Vậy em đi trước.” Tạ Vũ không đủ can đảm để ở lại với Tống Thính một cách táo tợn nữa.

“Vâng.” Tống Thính gật đầu.

Trong mười ngày qua, có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Tống Thính cần một khoảng thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện.

Sau khi rời đi, không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo. Tống Thính nhắm mắt mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

Anh hiểu, nhưng anh không thể hiểu hết hành vi của Tạ Vũ. Tạ Vũ trong nguyên tác có ánh hào quang mê hoặc, rất ít người hắn gặp là người tốt, có thể khiến hắn phát điên hoặc đánh thuốc mê. Tống Thính cảm thấy nếu anh là Tạ Vụ, anh cũng sẽ sụp đổ.

Nhưng Tạ Vũ làm những điều đó có phải vì thực sự muốn anh không?

Tống Thính không dám nghĩ tới, anh cũng sợ, nhưng sợ hơn nữa là nhìn Tạ Vũ đi đến đoạn kết của nguyên văn. Thay vì như vậy thì thà thế này còn hơn, điên thì điên, nhưng ít ra người ta còn sống.