Quyển 1 - Chương 5

Con trai út đã hiểu chuyện, về sau có gia đình của riêng mình, cũng có thể trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.

Vừa lúc, Tiêu nhị tẩu bưng mộc chậu nước ra tới, chuẩn bị múc nước, nghe thấy cha chồng nói, nàng đột nhiên dừng lại, đứng ở phía sau cửa bếp, mãi cho đến khi Tiêu Nhạc rời đi, nàng mới dám bước ra ngoài.

“Cha.”

Tiêu nhị tẩu cúi đầu, gọi một tiếng.

“Ân.”

Cha Tiêu lên tiếng, không có nhìn nàng, khi chuẩn bị đi cho heo ăn, mới phát hiện chuồng heo cùng chuồng gà đã được dọn sạch sẽ, heo cũng đã ăn no rồi.

“Lão bà hôm nay dành việc của mình sao?”

Việc cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo và chuồng gà, từ trước đến nay đều là nhiệm vụ của cha Tiêu.

Hôm nay mới vừa tờ mờ sáng, nhưng mọi người trong thôn đã dậy rồi.

Hiện giờ đúng là lúc cỏ dại mọc nhiều nhất, ai nấy đều vội vàng giẫy cỏ.

Đại đa số đều muốn dậy sớm để làm việc, nông dân là những người không bao giờ ngồi yên.

Một khi trưởng bối đã dậy thì con cháu cũng phải dậy theo, nếu không sẽ bị mắng là lười biếng.

Chưa nói đến, nếu các cô nương chưa lấy chồng bị mắng là lười biếng mà bị người ngoài nghe được, sẽ rất khó tìm hôn sự.

Buổi sáng có rất nhiều người gánh nước, dọc theo đường đi, Tiêu Nhạc đã gặp không ít người.

Nguyên chủ là một người rất biết nói chuyện, Tiêu Nhạc gặp ai cũng cười, gặp ai cũng chào hỏi, những người này thấy Tiêu Nhạc sách theo thùng nước, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Rốt cuộc người trong thôn ai mà không biết, con út của Tiêu gia, chính là bảo bối trong nhà, ngày thường đều là người cuối cùng ra đồng làm việc, thế mà hôm nay lại dậy sớm, còn muốn gánh nước nữa chứ.

Chuyện này đã làm cho những người chuyên nói xấu người khác trong thôn, bàn tán một thời gian.

Tiêu Nhạc không đi theo con đường mà mọi người hay đi gánh nước. Hắn đi ra sau núi, bờ sông này có khá nhiều người ở, người trong thôn giặt quần áo, đều sẽ mang ra đây để giặt, mà khúc sông phía sau núi này, tuy rằng hơi xa nhà một chút, nhưng ở đây không có ai, nước cũng rất sạch.

Tiêu Nhạc múc đầy hai xô nước, sau đó chậm rãi gánh về nhà.

Để ý ở ngã ba đường, có một cô nương mặc áo lam váy sam, mang giỏ tre, bỗng nhiên ngã xuống trước mặt Tiêu Nhạc.

Tiêu Nhạc lập tức đứng lại.

Hai người chỉ cách nhau chưa tới một mét.

“Tiết Tứ Tẩu, chị không sao chứ?”

Tiêu Nhạc nhẹ giọng hỏi han.

“Hình như chân bị trẹo rồi!” Tiết Tứ Tẩu đỏ mắt, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Tiêu Nhạc, thân thể nhỏ gầy hơi hơi phát run, hình như có chút sợ hãi.