Chương 2: Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai

Thế nhưng lại không ngờ rằng ở cửa sau của khách sạn cũng có phóng viên, chỉ là thì ít hơn cửa trước khá nhiều, hơn nữa tinh thần cũng không tập trung mấy, chỉ cần cô lanh lẹ chút thì chắc là bọn họ sẽ không phát hiện ra được.

Diệp Tiện đang nghĩ ngợi thì bỗng nhìn cách đó không xa có một chiếc xe Rolls-Royce màu xám nhạt đang chạy tới khách sạn Kim Thái.

Thật sự là ông trời giúp cô đây mà!

Diệp Tiện cầm quần áo che chắn trước mặt rồi chạy như bay tới.

Một đám phóng viên đứng chờ đã lâu bỗng nhiên nhìn thấy một người mặc áo tắm dài màu trắng có dáng người trông giống Diệp Tiện đang chạy thì định đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy cô chạy đến một chiếc xe sang trọng thì cho rằng mình đã nhận lầm người nên vội vàng quay trở về.

"Tổng giám đốc…"

Bàng Khải dừng xe lại, vừa định mở cửa sau ra thì thấy một bóng người màu trắng nhanh chóng đẩy anh ta sang một bên rồi chui vào trong xe, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa xe lại.

Anh ta sững sờ, sau khi phản ứng lại thì vỗ vỗ mạnh vào cửa xe: "Cậu là ai hả? Mau ra ngoài đi! Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?"

"Á!"

Cằm của cô gái nhỏ bị đập vào đầu gối cứng rắn của người đàn ông, một mùi hương trầm dễ ngửi thoang thoảng bay qua.

Diệp Tiện che kín nửa mặt, giọng điệu mang theo chút bối rối: "Làm phiền anh cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Chỉ cần ra khỏi khách sạn Kim Thái thì bao nhiêu tiền cũng được."

Dứt lời, trong xe cũng không có động tĩnh nào.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người trên đầu mình lập tức kinh diễm.

Người đàn ông này cũng quá đẹp trai rồi!

Hoàng hôn buông xuống, vài tia nắng vàng óng chui qua cửa sổ xe chiếu lên người anh, phác họa đường nét khuôn mặt thể vô cùng sắc nét và hấp dẫn, môi mỏng kẽ mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn cô, cho dù không nói lời nào thì khí thế cũng đủ khiến cho tất cả mọi người phải choáng ngợp.

Trong cuốn 《 Ảnh Đế Ngạo Kiều Độc Sủng Tôi 》 còn có nhân vật như thế này nữa à? Sao cô lại không biết nhỉ?

Nhưng điều quan trọng nhất trước mặt không phải là cái này, mà là phải thuyết phục như thế nào để anh chịu cho cô đi ra ngoài. Khoan đã, anh đang cầm thứ gì trong tay vậy?

Chàng trai vội vội vàng vàng lao vào từ bên ngoài, vừa vào tới nơi đã ôm chặt lấy chân anh, chiếc áo tắm lung tung rối loạn, cổ áo bị lệch xuống, lộ ra một nửa xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, còn có số phòng: 3221

"Diệp Tiện?"

Bạc Đình Thâm lên tiếng với vẻ không chắc lâm, giọng nói đầy trầm thấp và từ tính, giống như giai điệu chơi bằng phím D của đàn cello, du dương dễ nghe.

Diệp Tiện lại không có tâm trạng để nghe, bởi vì cô vừa nhìn thấy hình ảnh trên điện thoại của người đàn ông này, anh vừa tắt một cuộc điện thoại, tên người gọi xuất hiện: Giang Vãn Trạch

Điều này có nghĩa… anh là cứu viện mà Giang Vãn Trạch gọi đến sao?

Cô đã đến địa bàn của kẻ địch cầu cứu rồi à?

Đôi mắt đang đảo như lạc rang của Diệp Tiện lập tức pause lại.

Bàng Khải đứng gõ cửa ở bên ngoài không có tác dụng liền vội vàng quay lại ghế lái, hét vào mặt vị khách không mời mà tới ở ghế sau: "Cậu… Diệp Tiện? Tổng giám đốc, cậu ta chính là kẻ đã bỏ thuốc cho Nhị thiếu gia…"

Khách sạn Kim Thái là kiểu khách sạn sân vườn, toàn bộ khách sạn được bao quanh bởi một dòng sông trong vắt, Diệp Tiện nhanh chóng mở cửa xe ra rồi nhảy xuống dòng sông.

"Àoooooooo…"

Bọt nước bắn lên cao vài thước, bóng người của câụ thiếu niên nhanh chóng biến mất ở trong nước như một con cá màu trắng, Bàng Khải sửng sốt nói: "Tổng giám đốc, cậu ta chính là người đã bỏ thuốc mê khiến nhị thiếu gia choáng váng mặt mày, Diệp Tiện!"

Hai năm nay, tổng giám đốc điều hành công việc kinh doanh của tập đoàn ở nước ngoài, có lẽ sẽ không biết một chút chuyện trong nước, nhất là những tin tức yêu đương của nhị thiếu gia ở trong giới giải trí, thế nhưng anh ta thì lại rất rõ ràng, Diệp Tiện là kẻ đã tìm đủ mọi cách để bám riết lấy Nhị thiếu gia không chịu buông, ở Tinh Ngu không có ai là không biết, không có người nào không chê cười.

"Biết rồi."

Bạc Đình Thâm phủi phủi ống tay áo, như thể đang phủi đi thứ gì đó bẩn thỉu.