Quyển 2 - Chương 3

“Nơi này là nhà của ta, nếu cô nương không chê thì có thể tạm thời ở lại, tại hạ sẽ nghĩ cách đưa cô nương về nhà.”

Bạch Chỉ nghe vậy, lập tức lắc lắc đầu, vội vàng nói: “Không chê không chê.”

“Gọi ta là A Chỉ là được.” Bạch Chỉ đứng lên, cúi đầu chào Sở Hành một cái, cảm kích nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Sở đại ca.”

Sở Hành vội vàng đỡ Bạch Chỉ lên, ngoài miệng nói không cần khách khí, Bạch Chỉ cũng theo lực đỡ của hắn mà đứng lên, không ngờ rằng bởi vì chạy trốn giặc cỏ mà chân nàng đã trở nên bủn rủn vô lực, đột nhiên không thể đứng vững, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng ngực của Sở Hành.

Thân thể mảnh mai của Bạch Chỉ cứ như vậy mà tiếp xúc thân mật với bờ ngực cường tráng của hắn.

Bởi vì làm lụng quanh năm nên nam nhân có thân thể cường tráng, cánh tay kiên cố chắc chắn, hắn ôm Bạch Chỉ chạy trốn một mạch trở về, trên ngực vẫn còn lấm tấm vết mồ hôi.

Bạch Chỉ âm thầm nuốt nuốt nước bọt, nam nhân cường tráng như vậy, làʍ t̠ìиɦ nhất định rất lợi hại! Nàng càng thêm quyết tâm muốn nhanh chóng hạ gục Sở Hành càng sớm càng tốt.

“A Chỉ cô nương…”

Cảm giác mềm mại trong lòng ngực làm cho cả lưỡi và miệng của Sở Hành đều khô, đầu óc mông lung, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại tiểu nhân lợi chỉ đợi đến lúc người khác sơ hở để lợi dụng, vội vàng đỡ Bạch Chỉ đứng lên.

Đây là thời cổ đại, việc hai người tiếp xúc thân mật như thế là cực kỳ không hợp quy củ, cho nên sau khi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ của Bạch Chỉ đỏ bừng, nói không nên lời. Dùng ánh mắt né tránh nhìn Sở Hành, vẫn không có cách nào che giấu ý cười trong đó.

Sở Hành cũng ngượng ngùng bất thường, hắn nuốt nuốt nước bọt, thanh âm khàn khàn: “Chắc là A Chỉ cô nương đói bụng rồi, ta đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn.”

Nói xong, Sở Hành liền buồn rầu bước ra ngoài, rời đi khi trong đầu vẫn còn đọng lại toàn là bộ dạng mỉm cười thẹn thùng của Bạch Chỉ.

Khi khóe miệng Bạch Chỉ hơi cong lên, trong mắt Sở Hành, nàng còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ trên trời.

Chạng vạng, Sở Hành mang về một con gà nướng, Bạch Chỉ vừa ăn vừa nghe tin tức mà Sở Hành mang về.

Thiên hạ lúc này không yên ổn, giặc cỏ nổi lên bốn phía, phản tặc vô số, Sở Hành hỏi thăm cả một buổi trưa cũng không tìm được tin tức về người nhà của Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cũng không nôn nóng về nhà, chỉ nói với Sở Hành rằng hắn phải chú ý an toàn hơn, không cần hao hết tâm tư giúp bản thân hỏi thăm tin tức. Hai người còn tùy ý hàn huyên một chút về những đề tài khác, về phần thân thế Sở Hành, Bạch Chỉ đã biết được từ trong ký ức của nguyên chủ, cho nên không nhiều chuyện hỏi thêm, để tránh chọc tới chuyện cha mẹ mất sớm đầy thương tâm của hắn.

Ngoài ra, Sở Hành còn chu đáo mua cho nàng một chiếc chăn giường mới, chỉ là phòng hắn ở không lớn, chỉ có một chiếc giường, Sở Hành hào phóng nhường lại giường cho Bạch Chỉ, còn bản thân thì ngủ ở cửa, giúp Bạch Chỉ gác đêm.