Chương 15: Hiểu chuyện 2

Lý thị ngây ngẩn cả người, nàng ta tuy rằng là người nói chuyện thẳng thắn, nhưng cũng không ngốc, “Đúng vậy, Tiểu Tiểu muội nói rất đúng ,nên kiếm thêm nhiều chút bạc cho Tam Lang. Nhị tẩu ngày thường có thêu một ít khăn tay, Tiểu Tiểu nếu đi vào thành, có thể giúp tẩu bán đi không?”

Tất cả đều phải căng da mắt thêu từng đường kim mũi chỉ, nhị nha thêu cả ngày, trên tay cũng bị đâm ra vài lỗ kim, nên Lý thị không có khả năng giao toàn bộ cho Chu thị.

Đây chỉ là chuyện thuận đường nên Cố Tiêu nguyện ý hỗ trợ, cô sau này sẽ rời đi, nhưng bây giờ vẫn còn ở Thẩm gia, nên vẫn muốn có mối quan hệ tốt với người trong nhà.

“Vậy muội sẽ thử xem sao.” Cố Tiêu vừa khấy cháo vừa nói: “Vậy chỗ của nương……”

Lý thị nói: “Nương làm chủ trong nhà, phần lớn khẳng định phải giao nộp lên, nhưng chỉ cần Tam Lang có thể thi đậu, tẩu làm cái gì cũng đều nguyện ý.”

Cố Tiêu sờ sờ mặt, lời nói thổ lộ của cô ngày hôm qua bọn họ đều nghe thấy hết rồi.

Sau khi ăn sáng, người Thẩm gia tiếp tục xuống ruộng làm việc, Lý thị mang theo mấy hài tử cùng dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, rồi sau đó chuẩn bị nấu cơm trưa.

Nhị nha lớn lên mặt mày thanh tú, ngoan ngoãn làm việc bên cạnh Lý thị, sau khi nấu xong cơm trưa, Lý thị đem khăn đã thêu xong đưa cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu xách theo cơm lên đường, cảnh xuân tươi đẹp, trên đường có những bông hoa dại đủ loại màu sắc, tâm tình cô rất tốt, đi bộ một quãng đường dài cũng không cảm thấy khó đi như vậy nữa.

Khi đến thư viện thời gian vẫn còn sớm, Cố Tiêu bán được hai cái l*иg dế, sau đó cũng không bán thêm được cái nào nữa, cô nhìn quanh cổng thư viện, phát hiện có người cũng đang bán l*иg dế, một cái hai văn tiền.

Cố Tiêu thở dài, làm ăn buôn bán chính là như vậy, nghe thấy một chút tiếng gió nào người khác cũng sẽ bắt chước làm theo, may mà cô đã quyết định làm quạt để bán.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Thời gian vừa tới, đã thấy Thẩm Hi Hòa từ thư viện đi ra, hắn thấy Cố Tiêu hậm hực liềm nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì nhiều.

Cơm nước xong, Cố Tiêu liền thu dọn chén đũa, “Tam ca huynh cố gắng đọc sách, muội về trước đây.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ừ, muội trở về đi.” Cố Tiêu có vui vẻ hay không,thì có quan hệ gì với hắn chứ.

Cố Tiêu: “Vậy muội đi đây.”

Cố Tiêu dạo quanh cổng thư viện vài vòng, thật vất vả mới bán được số l*иg dế trong tay, nếu hôm nay không bán được, có lẽ ngày mai sẽ không bán được một cái nào rồi.

Cố Tiêu đi đến tiệm vải ở huyện thành, muốn hỏi xem tiểu nhị có thu mua khăn hay không.

Những chiếc khăn thêu tốt sẽ được tiệm vải thu mua, một văn tiền một cái, bán xong khăn, Cố Tiêu ở tiệm vải chọn được một bao vải vụn, tốn hết năm văn tiền, bán được bốn cái l*иg dế, đến cả bánh nướng nhân thịt cô cũng không nỡ mua, xoay người liền đi vào hiệu sách.

Hiệu sách ngoài bán sách, còn bán giấy, bút mực và thuốc màu.

Cố Tiêu còn thừa mười hai văn tiền, một chiếc bút lông thỏ mười văn tiền, một thỏi mực thông thường mười lăm văn một thỏi, thuốc màu còn đắt hơn nhiều, phải hai mươi văn.

Tiểu nhị ở quầy hỏi Cố Tiêu muốn mua gì, Cố Tiêu nhìn một vòng, “Ta muốn mua một tập giấy.”

Tiểu nhị lấy ra 25 tờ cho cô, “Tổng cộng mười văn tiền.”

Cố Tiêu đau đớn rút tiền ra, cầm tờ giấy trở lại nhà Thẩm gia.

Về đến Thẩm gia, đầu tiên Cố Tiêu đưa cho Lý thị mười văn tiền, sau đó liền chui vào phòng, Lý thị vì cảm kích Cố Tiêu giúp đỡ mình bán khăn, cho nên mọi việc trong nhà đều ôm hết vào người, để Cố Tiêu an tâm ở trong phòng đợi nàng ta.

Cố Tiêu phải làm quạt xếp, đầu tiên giấy làm quạt phải cứng, dùng nước dính năm tờ giấy lại với nhau mới đủ dùng, sau đó đem giấy đi phơi, Cố Tiêu đem cái sọt lấy lại đây để làm cán quạt.

Cán quạt dùng tre để làm là tốt nhất, nhưng vì không có tre, nên Cố Tiêu chỉ có thể dùng gỗ, một cây vuốt mỏng, trên rộng dưới hẹp, mười lăm cây cán quạt, hai bên phải làm rộng và dày hơn.

Đao khắc đã bị rỉ sét, nên không dễ dùng tý nào, cũng may Cố Tiêu đã làm quen việc này, nên với cô cũng không khó khăn gì, bên dưới cán quạt khoan một lỗ tròn, sau đó lại dùng đầu vải vụn để chà nhám và đánh bóng.