Chương 24: Tâm loạn 2

Cố Tiêu vừa ra khỏi thư viện liền đi qua tiệm vải, dây đeo Trần thị đưa cho cô vẫn chưa bán đâu, đan dây đeo rất nhanh, cũng chỉ tốn công sức để bện lại thôi.

Thật khéo, tiệm vải cũng thu những thứ này, mười bảy cái dây đeo một cái bán được một văn tiền, tổng cộng mười bảy văn tiền.

Những dây đeo này nếu treo trên ngọc bội ở eo, thì sẽ có giá tiền khác rồi.

Bản thân Cố Tiêu còn có mười văn tiền, cô còn thiếu Trần thị một cái dây đeo, sau khi lấy ra một văn thì còn lại chín văn, mấy ngày nay cô kiếm được không ít tiền, nhưng cũng tiêu ra nhiều, mấy ngày nữa Thẩm Hi Hòa trở về, một lần nghỉ này chính là ba ngày, cô phải tranh thủ Thẩm Hi Hòa vẫn chưa trở về làm nhiều thêm hai cây quạt mới được.

Tích góp tiền cũng không thể quá vội vàng được, bây giờ quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng về nhà ăn cơm trưa, dọc theo đường đi Cố Tiêu đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.

Cả đi cả về cũng mất một canh giờ, giữa trưa mặt trời vẫn còn chói chang, trên trán Cố Tiêu đã đổ đầy mồ hôi.

Chu thị nhìn thấy có chút đau lòng, “Chắc con đói bụng rồi, cơm ở trong nồi, mau đi ăn đi.”

Đợi đến khi gieo trồng vụ xuân kết thúc, thì để cho đại oa đi đưa cơm cho Tam Lang, Cố Tiêu không đi, cũng không có vấn đề gì.

Vẫn còn một đống lửa than vùi trong bếp, bánh nhân thịt và giò heo vẫn còn nóng, Cố Tiêu nhấc nắp nồi lên, bên trong đựng ngay ngắn hai cái bánh nhân thịt, và một chén lớn giò heo hầm đậu nành.

Giọng nói của Chu thị truyền tới, “Nhanh ăn đi, đừng có lề mề, ăn xong còn phải xuống đồng làm việc đó.”

Trong lòng Cố Tiêu có chút nóng lên, nếu sau này cô phải rời đi, người cô luyến tiếc nhất nhất định là Chu thị.

Cố Tiêu khéo tay, nhưng lại không phải người để làm việc trong ruộng, làm việc rất chậm, cũng may có Trần thị Lý thị giúp đỡ, có thể chịu đựng qua một buổi trưa.

Trần thị cầm được tiền, trong lòng vui sướиɠ vô cùng, chỉ cần Cố Tiêu có thể giúp nàng ta đem dây đeo đi vào thành bán, cho dù nàng ta phải làm việc nhiều hơn cũng nguyện ý.

Lý thị đỡ eo, nghĩ xem nếu có thời gian thì thêu thêm mấy cái khăn tay nữa, nhị nha thêu thùa đã có tiến bộ, có thể nhận thêu khăn phức tạp hơn một chút.

Sau khi làm xong việc, ăn qua cơm tối, Cố Tiêu liền về phòng làm quạt xếp, giấy Tuyên Thành giấy Liên Sử giấy dai ba lớp dính vào nhau, sau đó lại dính vào cán quạt, cuối cùng dùng một cuốn sách dày ép nó xuống.

Cây quạt này cùng cây lần trước không giống nhau, có lẽ có thể bán được nhiều tiền hơn một chút.

Chờ đến khi bên ngoài cả một chút ánh sáng cũng không có, Cố Tiêu mới dụi mắt, một bộ quạt, còn có bảy cán quạt đã được mài tốt, ít nhất trước khi Thẩm Hi Hòa trở về, cô ít nhất có thể làm được ba cây quạt xếp.

Sau khi Thẩm Hi Hòa trở về cô chắc chắn không thể làm thêm nữa, ba cây quạt giấy, chắc sẽ bán được hơn một trăm văn đi, tốn một ít để mua thịt, còn có thể tiết kiệm được một trăm văn.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Cố Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sao thưa thớt, chắc không lâu nữa, là cô có thể rời đi nơi này rồi.

Mà ở bên kia, Thẩm Hi Hòa ôn tập đến nửa đêm, Trần Ninh Viễn đã buồn ngủ không chịu được, vẫn luôn ngáp không ngừng, “Hi Hòa, trở về ngủ đi thôi.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ngươi về trước, ta xem thêm một lát.”

Hôm nay được ăn ngon, hắn vẫn chưa thấy mệt, nên muốn xem thêm một lát nữa.

Trần Ninh Viễn nói: “Thân thể quan trọng, bây giờ đã rất khuya rồi.”

“Ta biết là thân thể quan trọng, Tiểu Tiểu vẫn hay nói câu này.” Thẩm Hi Hòa nắm chặt cuốn sách trong tay, trong lòng có chút ảo não làm sao hắn lại nhắc tới Cố Tiêu rồi.

“Tiểu Tiểu, chính là lệnh muội sao?” Trần Ninh Viễn nhớ rõ Cố Tiêu, ngây thơ hồn nhiên lại hoạt bát đáng yêu, đoạn đường từ thôn Thượng Dương đến thư viện cũng không gần, một tiểu cô nương tới được đây cũng rất vất vả.

Thẩm Hi Hòa lạnh lùng mà liếc Trần Ninh Viễn một cái, “Ngươi đừng đánh ta…… đừng có đánh chủ ý gì lên người nàng.”

Trần Ninh Viễn nói: “Hi Hòa huynh yên tâm đi, ta và huynh là bằng hữu thân thiết, muội muội của huynh tất nhiên cũng là muội muội của ta nha……”

Cố Tiêu không phải là muội muội của hắn.

Chẳng lẽ muốn để hắn nói cho Trần Ninh Viễn biết Cố Tiêu không phải muội muội, mà chính là con dâu nuôi từ bé mẫu thân hắn đã sớm giúp hắn cưới về sao.

Thẩm Hi Hòa đặt sách xuống, “Thời gian không còn sớm nữa,nên trở về rồi.”