Chương 39: Bánh cuốn 2

Chu thị thật sự không biết nên nói gì, Cố Tiêu vẫn còn nghĩ cho Tam Lang đó.

Miệng Chu thị lúc đóng lúc mở, “Con đi xem thì đi đi, trong nhà cũng không trông cậy vào con kiếm được chút tiền ấy, không ăn thịt thì không ăn, nhiều năm không ăn cũng sống được đến bây giờ mà.”

Cố Tiêu nói: “Con không ăn cũng phải để người ăn a, vậy con đi đây nương, lát nữa sẽ trở về.”

Cố Tiêu mang theo dao chẻ củi, người đến sau núi không ít, người hái rau rừng, người tìm măng, Đại nha Nhị nha của Thẩm gia cũng đi lên núi đào măng về làm măng chua, dự trữ để ăn vào mùa đông.

Trên núi rừng tre rậm rạp, có tre trưởng thành hơn mười năm, còn có tre mới mọc lên, tre là thứ tốt, làm quạt phải dùng tới, làm ô cũng phải dùng, còn có thể làm giấy, thấy một rừng tre rộng lớn như vậy, đôi mắt Cố Tiêu tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cô chọn một cây tre già, chặt thành từng khúc và cho vào sọt củi.

Tre chưa được phơi nắng, bên trong vẫn còn nhiều hơi nước, nên muốn làm quạt còn phải chờ thêm mấy ngày.

Cố Tiêu mang theo tre về nhà, sau đó về phòng tiếp tục làm cán quạt bằng gỗ, chờ đến trời tối, mới đem đồ vật thu dọn.

Thẩm lão gia tử từ sáng sớm đã mang theo Thẩm Nhị Lang đi ra ngoài tìm việc làm, đến buổi tối mới trở về.

Vừa bước vào nhà, Thẩm lão gia tử liền lấy ra tẩu hút thuốc, cuộn một điếu thuốc, rồi ngồi ở ngưỡng cửa như có như không mà hút thuốc.

Trong lòng Chu thị lộp bộp, bà nhìn về phía Thẩm Nhị Lang, Thẩm Nhị Lang sắc mặt khó coi, “Nương, không tìm được việc làm.”

Ở bến tàu có công việc khiêng vác, một ngày cho mười văn tiền, từ sau khi bận xong gieo trồng vụ xuân, Thẩm lão gia tử và Thẩm Nhị Lang liền đi bến tàu bắt đầu làm việc.

Năm nay cũng không biết sao lại thế này, chiếc thuyền nào cũng không cần người.

Trong nhà chỉ trông cậy vào số tiền này, thư viện của Thẩm Hi Hòa một năm quà nhập học cần hai lượng bạc, sau này phải đi tỉnh thành, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền, Chu thị cảm thấy giống như trời sắp sụp xuống, “Lão đầu, ngày mai lại đi nơi khác tìm xem sao.”

Thẩm lão gia tử năm nay hơn 50 tuổi, làm việc nhiều, lưng có hơi còng, ông híp mắt, “Có thể hỏi đều đã hỏi, tháng 5 có nhiều phục dịch, nhà ta phải đi một người.”

Một khi đi chính là kéo dài một tháng, sửa đường sửa kênh mương, đều là lấy mạng mà làm việc.

Thật ra chỉ cần bỏ ra bạc là có thể không đi, nhưng trong nhà không có tiền .

Chu thị đứng ở bên cạnh Thẩm lão gia tử, cúi đầu lau khóe mắt.

Trần thị khe khẽ thở dài, người một nhà vì trợ cấp cho một mình Thẩm Hi Hòa, cái gì có thể lấy ra đều đã lấy ra rồi, về sau nếu cả một văn tiền cũng kiếm không được, cũng không thể đập nồi bán sắt chứ.

Lý thị nhìn trượng phu, sờ sờ bụng, nhị nha đứng ở bên cạnh Lý thị, nhỏ giọng kêu nương.

Cố Tiêu nhớ rõ đoạn cốt truyện này.

Người Thẩm gia không tìm được việc làm, lúc đó lại có phục dịch, Thẩm lão gia tử vì một lượng bạc, mà thay người khác đi phục dịch, kết quả bị ngã gãy một chân.

Thẩm lão gia tử không nỡ bỏ tiền đi y quán, nên cố chịu đựng, cuối cùng là bị Thẩm Hi Hòa đẩy đi.

Nhưng do thời gian chậm trễ quá lâu, đại phu cũng bất lực.

Thẩm lão gia tử bị phế đi một chân ngược lại kiếm được một lượng bạc, sau này Thẩm Hi Hòa con đường làm quan thăng tiến, nhưng vẫn luôn hối hận về chuyện này.

Cố Tiêu nghĩ, nếu cô không biết chuyện này thì thôi, nhưng nếu đã biết,cô cũng không thể để Thẩm lão gia tử bị gãy chân được.

Cố Tiêu kéo tay áo Chu thị, nói: “Nương, nếu thật sự không được thì đẩy xe đi huyện thành bán thức ăn vậy.”

“Trên đường có bán bánh nướng, chay thì một văn một cái, thịt hai văn một cái, chúng ta cũng làm đồ ăn bán đi!” Cố Tiêu cười với Chu thị, “Còn có con mà, cùng lắm thì con ăn ít lại, để tướng công an tâm đọc sách.”

Chu thị lập tức bình tĩnh lại, bà không còn luống cuống như vậy nữa, nhìn Cố Tiêu nói: “Con còn nhỏ, làm ăn buôn bán nào có dễ dàng như vậy được!”

Cố Tiêu nói: “Nương, con chính là người đã bán qua l*иg dế nha, mới không còn nhỏ đâu. Dù sao trong nhà cũng có xe đẩy, cứ thử qua xem sao, không thử thì làm sao biết không được chứ.”