Chương 9

Khi Vinh Nhung đến gara của nhà chung ‘Rung Động’, cậu lấy đồ đạc của Đô Đô ra khỏi xe đạp, trước khi rời đi, cậu còn không yên tâm khóa xe lại, mặc dù nó được đặt chung với những chiếc xe sang trọng như Lamborghini, Maybach, Bentley không có khả năng bị ăn cắp… Nhưng Vinh Nhung không quan tâm, trên đường về nhà sau khi ký hợp đồng, con xe máy điện nhỏ mà cậu dùng để đưa đồ ăn đã bị đâm hỏng.

Bây giờ chiếc xe đạp này là phương tiện di chuyển duy nhất và quan trọng của cậu, nên không thế để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn! !

Sau đó Vinh Nhung mang túi lớn nhỏ chậm rãi trở về nhà chung, Phủ Phó Ưng đi trước cậu mấy bước, nhưng Vinh Nhung lại không đuổi theo, lặng lẽ đi ở phía sau Phủ Phó Ưng.

Lúc Phó Ưng Phủ mở cửa nhà chung, anh không lập tức đi vào mà quay người lại lạnh lùng hỏi Vinh Nhung: “Cậu có đi vào không?”

“Cám ơn.” Vinh Nhung trả lời, rồi vội vàng đi vào.

Vinh Nhung chuyển đồ của Đô Đô vào phòng sau đó sắp xếp xong mọi gọn gàng, Phó Ưng Phủ dùng khăn tay lau mồ hôi, nhìn Vinh Nhung khéo léo tìm chỗ để đồ của Đô Đô rồi nhẹ nhàng bế Đô Đô vào ổ mèo.

Chỉ còn chậu cát mèo hơi khó tìm vị trí thích hợp…

Vinh Nhung giải thích với Phó Ưng Phủ: “Phó tổng, trước mắt nếu để cát vệ sinh ở bên ngoài thì không tiện lắm, tôi có thể để ngoài ban công được không? Tôi hứa sẽ dọn dẹp hàng ngày, sẽ không để trong nhà chung có mùi hôi.”

Phó Ưng Phủ nhìn mồ hôi trên trán Vinh Nhung, bình tĩnh nói: “Được.” Ngừng lại một giây rồi nói thêm: “Nếu ra mồ hôi thì tốt nhất cậu nên đi tắm rửa đi.”

Vinh Nhung cho rằng anh ghét mùi mồ hôi của mình, liền vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu, đồng thời nghĩ đến buổi chiều nhất định phải đi siêu thị mua một cái vòi hoa sen lắp ở đây, sau này có thể tắm ở đây mà không cần phải làm phiền Hoài An và những người khác.

Tám giờ sáng, khán giả chờ đợi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu cuối cùng cũng nhìn thấy khung cảnh nhà chung, một loạt bình luận hiện lên:

[Đã tới! Tôi là người đầu tiên!]

[Đầu tiên!]

[Vợ Kiều Kiều hôm nay vẫn xinh đẹp như vậy!]

[Hoàng tử bé! ! !]

[Cô gái của Kiều Khắc Lệ đến rồi. Hôm nay Kiều Kiều có đi chơi với anh Hàn không?]

[Cô gái của Danh Phó Kỳ Thật đang tới đây.]

[Nhung Nhung, tôi đến đây~]

[Ngày thứ bảy được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đã đến, hôm nay tổ chương trình sẽ sắp xếp một cuộc hẹn hò đúng không?]

Nhưng hai mươi phút sau, các vị khách mời phớt lờ thẻ nhiệm vụ và tiếp tục trò chuyện, khán giả không khỏi lo lắng:

[Sao còn chưa đọc thẻ nhiệm vụ? Hôm nay không có hẹn hò à?]

[Không thể thiếu được, tôi đã đợi ngày của CP Kiều Khắc Lệ lâu rồi.]

[Sao có thể giao nhiệm vụ trong khi mọi người còn chưa có mặt đầy đủ?]

[Ai vắng mặt thế?]

[Khách mới…]

[Này này, hình như có ai đó đang đến.]

Sở Viễn Trạch tinh mắt cũng nhìn thấy, nói với những vị khách khác: “Vinh Nhung tới rồi.”

Những người khác nhìn ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Vinh Nhung mặc áo len màu bí ngô và quần ống rộng denim màu xanh nhạt. Không biết cậu đã làm gì, tóc trên trán hơi lộn xộn, đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, trong tay cậu ôm một con mèo trắng nhỏ rất đáng yêu, vẻ mặt dịu dàng đi về phía bọn họ với một nụ cười trên môi.

Khung cảnh đẹp như một cảnh quay trong phim.

[A a a a a]

[Nước mắt của tôi đã chảy ra từ trong miệng.]

[Ôi chúa ơi, quá mức xinh đẹp! ! !]

[Đột nhiên tôi cảm thấy giàu hay nghèo cũng không quan trọng, tôi sẽ support cậu ấy! !]

Ôn Thức Kiều thoát kinh ngạc, cậu ấy chủ động đi tới trước mặt Vinh Nhung: “Vinh Nhung, đây là mèo của cậu à?”

“Ừ, sáng nay tôi mang từ nhà đến.” Vinh Nhung bế Đô Đô đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ra cho Ôn Thức Kiều xem. Sau đó cậu như nhớ ra điều gì đó, xin lỗi những người khác: “Xin lỗi phải khiến mọi người chờ đợi.”

“Không sao đâu, chúng tôi cũng chỉ mới tới đây được một chút.”

Vinh Nhung nhìn Du Dịch Nghiêm đang nói giúp mình, gật đầu cảm ơn.

Du Dịch Nghiêm tiếp tục hỏi: “Nó tên là gì?”

“Đô Đô, Đô trong Đô Thụy(*).” Vinh Nhung giới thiệu Đô Đô với những người khác, giọng điệu rất tự hào về nó.

(*) Chu môi á

Lê Hoài An không nói lời nào, đôi mắt tròn xoe phản chiếu bóng dáng Vinh Nhung, như thể đang ghi lại từng cử động của cậu.

Mà Hàn Lệ thấy Ôn Thức Kiều nhiệt tình với Vinh Nhung, trong lòng không vui lắc lắc đuôi sói, khinh thường nói: “Chỉ là một con mèo nhà quê thôi, có gì đẹp đâu?”

Khu bình luận lập tức bùng nổ:

[Nhà quê? Mèo vườn Trung Quốc của tôi thì quê mùa ở đâu hả?]

[? ? ? ? ?]

Ngay cả người luôn tốt tính như Sở Trạch Viễn nghe thế cũng phải nhìn Hàn Lệ với ánh mắt khinh thường.

Khoảnh khắc cảm nhận được Hàn Lệ sẽ nói gì đó không tốt về mèo cỏ Vinh Nhung đã vội bịt tai mèo trắng nhỏ lại, đau lòng lẩm bẩm: “Mèo nhỏ ngoan không nghe mấy lời vô nghĩa đó.”

Vốn Ôn Thức Kiều còn đang tức giận vì Hàn Lệ ăn nói thô lỗ, nhưng khi thấy hành động nhỏ của cậu lại cảm buồn cười, nói: “Ừ, đừng để ý đến mấy lời nói vô nghĩa đó.”

[Kiều Kiều nói rất đúng.]

[Hàn Lệ quá đáng vừa thôi, sao anh ta cứ cố tình kiếm chuyện Vinh Nhung hoài vậy?]

Fan Hàn Lệ cũng không muốn người khác nói xấu hắn nên cũng bắt đầu đáp trả:

[Có nói sai sao? Nó chỉ là một con mèo cỏ nhỏ bé quê mùa, bán ngoài chợ một trăm tệ cũng không ai thèm mua.]

[A a a, lúc nãy Hàn thiếu gia quẩy đuôi sói thật ngầu.]



Mấy người qua đường đang theo dõi cũng bị sốc trước hành vi ngang ngược của fan Hàn Lệ: [Con mẹ nó! Hình như bây giờ định nghĩa đúng hay sai được quyết định bằng gương mặt đẹp hay xấu?]

Nhưng ngoại trừ Ôn Thức Kiều ra, Hàn Lệ không thèm quan tâm đến thái độ của những vị khách khác, chờ đợi mỏi mệt, hắn dứt khoát lấy thẻ nhiệm vụ ra, ngồi bắt chéo chân, đọc thẳng nội dung ghi thẻ nhiệm vụ mà chẳng thèm nói cho người khác câu nào để chuẩn bị.

“Sau một tuần làm quen, về cơ bản thì mọi người đã hiểu nhau nhưng như thế vẫn chưa đủ để xây dựng một mối quan hệ yêu đương. Những người yêu nhau cần tiếp xúc và tìm hiểu nhiều hơn hoặc cùng trải qua thêm thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ nên chủ đề của số này là: Nói lời thật lòng hay chấp nhận thử thách. Khách mời sẽ được quyết định dựa trên sở thích của mình xem họ muốn tham gia “tiệc trà sự thật” để mổ xẻ trái tim của nhau hay để cùng nhau tạo ra những kỷ niệm sâu sắc trong “cuộc phiêu lưu đầy thử thách”. Nhưng xin lưu ý rằng mỗi nhóm chỉ có bốn người.”

[Một cuộc hẹn hò bốn người? Tổ chương trình thật tuyệt vời.]

[Cuộc chiến giành tình yêu khốc liệt sắp bắt đầu bước rồi.]

[Ừm? Nếu mỗi nhóm có bốn người, liệu sẽ có ai bị bỏ lại một mình không?]

Hàn Lệ nghĩ tới đây, mỉm cười với Vinh Nhung: “Cho nên, trước khi lựa chọn, trước khi chia nhóm sẽ có một cuộc khảo sát độ yêu thích của các khách mời trong nhà chung. Những người được yêu thích nhiều hơn sẽ được chọn trước. Khách mời được yêu thích nhất có thể chọn một vị khách khác cùng vào địa điểm mình đã chọn, và vị khách ít được yêu thích nhất sẽ không thể tham gia buổi hẹn hò này “.

[Mức độ yêu thích? Làm như vậy chẳng phải không công bằng với những vị khách đến sau hả?]

[Đúng vậy.]

Khi khán giả còn đang tiếc thương cho Vinh Nhung, bản thân cậu không những không hề cảm thấy bất công mà còn mong chờ kết quả xếp cuối.

Suy cho cùng, vì muốn nhanh chóng kiếm tiền nên cậu thường không thể ở nhà quá lâu. Bây giờ nếu xếp chót cuộc bình chọn, cậu sẽ được trả tiền để ở nhà chơi với mèo con, thú vị làm sao!

Vì thế cậu viết tên những khách mời theo thứ tự yêu thích của mình: Lê Hoài An, Du Dịch Nghiêm, Ôn Thức Kiều, Trần Lâm Tắc Hủ, Sở Trạch Viễn, Phó Ưng Phủ, Tiết Kỳ Ngạn, Hàn Lệ, Vinh Nhung.

Nhưng khi cậu đưa tờ giấy cho Trần Lâm Tắc Hủ người thu phiếu tạm thời thì trùng hợp gặp Lê Hoài An, anh ấy ra hiệu với cậu rằng hãy cứ yên tâm đi, còn Vinh Nhung thì lại có dự cảm không lành.

Quả nhiên, khi kết quả được công bố, Vinh Nhung không những không đứng chót mà trên thực tế độ yêu thích của cậu còn xếp thứ ba trong nhà chung.

Ngược lại, Hàn Lệ là người ít được yêu thích nhất…

ps: Hahaha, Hàn Lệ, anh đang tát vào mặt mình đấy à?