Chương 30: Hai mặt

Nếu đường muội không đính hôn cùng với Chung gia, thì sẽ không cần nhiều của hồi môn như vậy để tăng thể diện, nàng sẽ không bị nãi nãi vì của hồi môn xa xỉ gả cho người đàn ông góa vợ đó. Không chỉ nàng, sau lại còn có Nhị muội, Tam muội……

Cố Lan nghĩ đến kết cục của bản thân, nghĩ đến tương lai của hai người muội muội, sự hận thù này lại không nhịn được dâng trào lên trong lòng, hai mắt nàng đỏ ngầu nhìn đường muội như kẻ thù không độ trời chung, nàng hận không thể dùng tay bóp chặt cổ của nàng ta, hung hăng đem bóp chết nàng ta.

Cố Linh rõ ràng thấy được sự thù hận của nữ chủ ở trong mắt, nàng hiểu rõ vì sao nữ chủ lại hận Cố gia như vậy, không phải là nỗi hận mà phân gia là có thể giải quyết. Nàng sẽ không đi trêu chọc đại phòng và Cố Lan, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép Cố Lan quấy nhiễu cuộc sống và người thân của mình.

Cố Linh trầm ngâm, làm bộ không có thấy rõ ánh mắt của nữ chủ, nàng thiên chân hỏi: “Lan tỷ tỷ, sao tỷ lại nhìn muội như vậy? Thật đáng sợ a.”

Cố Lan vội vàng lấy lại tinh thần, nàng hít thở một hơi thật sâu, không muốn cảm xúc của đời trước ảnh hưởng tới bản thân của đời này, nàng cười nói: “Tỷ xem Linh Nhi càng ngày càng đẹp.”

Cố Linh cười: “Lan tỷ tỷ đừng trêu muội, hôm nay lúc muội đi trấn trên xem đại phu, mọi người đều đang nhìn chằm chằm, còn tưởng rằng muội sắp chết rồi cơ.”

Cố Lan nghe xong, làm bộ lộ ra tự trách: “Linh Nhi, tỷ thực xin lỗi, tỷ không phải cố ý, nếu không phải…… Tóm lại là tỷ không tốt.”

Cố Linh xua xua tay nói: “Lan tỷ tỷ đừng tự trách, muội không trách Lan tỷ tỷ, muội cũng biết tỷ không phải cố ý muốn chọc tức nãi nãi, cũng không phải cố ý đẩy muội ra làm lá chắn, đại phu nói một tháng là có thể tốt lên. Còn có a, muội sẽ nói lại với nãi nãi, cũng kêu nãi nãi đừng tức giận với tỷ.”

Cố Lan nghe xong, cũng không hề cảm thấy vui vẻ. Cái gì mà kêu không trách nàng? Cái gì mà kêu nàng không phải cố ý chọc nãi nãi tức giận? Cái gì mà kêu nàng không phải cố ý đẩy nàng ta đi chắn? Nàng cảm thấy Cố Linh đang có tình giễu cợt nàng.

Trên thực tế, Cố Linh thật sự đúng là cố ý, bởi vì Cố Lan nói nàng không phải cố ý, nhưng Cố Lan lại cố ý đẩy nguyên chủ ra làm lá chắn. Một khi đã như vậy, Cố Linh vì sao còn phải hiền hòa.

Cố Lan ủy khuất cười nói: “Linh Nhi hiểu là tốt rồi. Đúng rồi Linh Nhi, chờ lát nữa nãi nãi về,muội nói với bà ấy một tiếng, hôm nay gia gia và nhị thúc ở nhà tỷ sửa sang lại nhà cửa, nên ăn cơm tối luôn ở nhà tỷ.”

Cố Linh: “Được ạ, muội sẽ nói lại với nãi nãi, Lan tỷ tỷ yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi, cảm ơn Linh Nhi.” Cố Lan xoay người, nụ cười cứng ngắt trên khuôn mặt đã gỡ xuống. Cố Linh, đời này, nàng ta thề nhất định sẽ khiến cho ngươi phải chịu hết những cay đắng mà ta phải chịu ở đời trước.

Thần sắc Cố Linh chưa biến, nàng vô tâm xoay người, tiếp tục nhìn Khuất thị lọc bột ngô.

Nhưng thật ra Khuất thị thì lại nhịn không được nói:

“Linh Nhi, từ nay về sau con đừng thân cận nhiều với Cố Lan nữa, nương nhìn ra, nàng ta cố ý lấy con làm lá chắn. Con nhìn cái trán của con đi, cũng không biết có để lại sẹo hay không nữa, cô nương này chưa gả chồng đã lưu lại sẹo thì phải làm sao giờ?”

Nàng nhìn Cố Lan gần đây thay đổi rất nhiều, trước kia thì như một con thỏ nhỏ nhát gan không dám nói một tiếng nào, nhưng hiện tại chẳng những dám nói, lời nói còn hai mặt, dù sao cũng khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Cố Linh chớp chớp mắt: “Nương, nương nói gì thế, sao con nghe không hiểu ạ.”

Khuất thị nhìn nữ nhi rồi quay ra lắc đầu, nha đầu ngốc.

Cố Linh lại ngọt ngào cười: “Tuy rằng con nghe không hiểu, nhưng con sẽ nghe lời nương nói, dù sao nương chắc chắn cũng vì muốn tốt cho con, đúng hay không a?”

Khuất thị vừa nghe, nụ cười trên mặt tươi hơn: “Vẫn là nữ nhi của nương ngoan.”

Lúc Cố nãi nãi xách theo bao cám và gạo về nhà, liền nhìn đến hai mẹ con đang hòa thuận vui vẻ nói chuyện với nhau, nàng nói: “Chuyện gì mà vui vẻ như thế”

Khuất thị cũng không giấu giếm: “Nói nữ nhi của con ngoan, là nương dạy dỗ tốt.”