Chương 03: Suy sét về tương lai -2

Nhưng sau khi nữ chủ trọng sinh, nữ chủ và tú tài thành thân, liền xuống tay huỷ hoại thanh danh của nguyên chủ. Đương nhiên, lúc này nữ chủ đã gả cho tú tài, bởi vì nàng không muốn nguyên chủ huỷ hoại thanh danh xong rồi liên lụy đến bản thân nàng ta, cho nên cũng không động tay hủy hoại thanh danh của nguyên chủ.

Vì vậy trước khi nữ chủ gả cho nam chủ, Cố Linh tạm thời không cần lo lắng việc này.

Như vậy bước đầu tiên…… Tiến vào tư thục đọc sách. Bước thứ hai kiếm tiền, rời xa nữ chủ. Bước thứ ba tìm đối tượng. Tưởng tượng đến việc phải trước mười sáu tuổi phải đính hôn, Cố Linh lại túng, cuộc sống này…… sao lại khó khăn như vậy chứ?

“Lan nhi…… Lan nhi……” Đột nhiên, trong viện tiếng khóc bén nhọn lên, “Nương, Lan nhi té xỉu…… Người tới đi…… Ai tới cứu cứu nữ nhi của ta……”

Cố Linh vừa nghe, thanh âm này là đại bá mẫu của nguyên chủ phát ra, đại phòng Cố gia, có ba nữ nhi, ngoại trừ nữ chủ, đều là cái bao nhút nhát. Đương nhiên, nàng cũng biết, lúc này nữ chủ Cố Lan là làm bộ té xỉu. Trong tiểu thuyết, sau Cố Lan té xỉu, “bị bệnh” đã lâu, nguyên chủ bởi vậy còn cười nhạo châm chọc Cố Lan, nhưng nàng lại không biết, Cố Lan nhờ vào cơ hội này, ở Đào Thủy thôn hung hăng kiếm được một đống giá trị thương cảm, đồng thời, cũng khiến Cố nãi nãi thiếu chút nữa bị người ta phu nước bọt chết đuối.

Thẳng thắn mà nói thì, Cố nãi nãi thật sự là một cực phẩm, đời trước nữ chủ cũng bị người Cố gia áp bức vô cùng bi thảm.

Nhưng là đời này, Cố Linh tới, nàng có thể bảo đảm làm Cố nãi nãi không khi dễ đại phòng Cố gia nữa, nhưng cũng không thể để nữ chủ hại Cố nãi nãi và nhị phòng Cố gia. Nàng cùng nữ chủ, trời sinh đứng ở hai phe đối lập.

Ai……

“A……” Cố Linh đột nhiên cũng hét lên lên.

Cố nãi nãi nguyên bản ở trong sân đang chửi ầm lên với con dâu và cháu gái vừa nghe tiếng kêu của tâm can bảo bối, dọa bà vội vàng chạy vào trong nhà: “A da, tiểu tâm can của ta, con làm sao vậy?” Đừng nói Cố nãi nãi bị dọa rồi, ngay cả Cố đại bá mẫu ở bên ngoài và Cố Lan giả bộ bất tỉnh cũng bị hoảng sợ. Bởi vì tiếng kêu này của Cố Linh, thật sự đúng là khàn cả giọng, dùng toàn bộ sức lực hô to ra tới.

Cố đại bá mẫu thậm chí còn ném cả nữ nhi thân sinh xuống đất, chạy vào trong phòng Cố Linh. Nhưng khi chạy được vài bước, mới nhớ tới nữ nhi, sau đó lại chạy về, bế nữ nhi vừa bị nàng ném xuống dưới đất lên ôm vào trong phòng.

Cố Lan cố nén đâm ra đau đầu, nàng thật sự căm hận phụ mẫu, nàng hận người Cố gia bạc tình, hận Cố nãi nãi bất công, cũng hận phụ mẫu vô dụng. Nhưng dù phụ mẫu có vô dụng, vãn là phụ mẫu của nàng, nàng không có cách nào báo thù, cho nên sau khi trọng sinh, nàng đem hết tất cả thù hận, đều ném lên trên người Cố gia.

……

Cố nãi nãi chạy vào nhà, thấy cháu gái bảo bối đã tỉnh lại, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, đau lòng: "Ngoan bảo, con làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Cố Linh lộ ra biểu tình mê mang, sau đó chớp chớp mắt: “Nãi nãi?”

Cố nãi nãi thấy thế, hoảng sợ: "Ngoan Bảo con làm sao vậy? Con không nhận ra nãi nãi sao? Con đừng dọa nãi nãi mà.”

Cố Linh oa một tiếng nhào vào trong lòng ngực Cố nãi nãi: “Nãi nãi, con rốt cuộc thấy, nãi nãi, ô ô ô……”