Chương 40: Tôn Mỹ Hương

Cố nãi nãi: “Thật sự cảm ơn tiểu cô nương.”

Cố Linh lộ một nụ cười mỉm về phái tiểu cô nương: “Cảm ơn bạn nha.” Khi nàng mở miệng, thanh âm mềm mại lại nũng nịu, đặc biệt dễ nghe.

Tiểu cô nương cũng nở một nụ cười tươi lại với nàng, lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu: "Chào tiểu tỷ tỷ Cố gia, muội tên là Tôn Mỹ Hương, hai tháng trước mới vào học, năm nay tám tuổi.” Nghĩ nghĩ, tiểu cô nương lại nói, “Cố tỷ tỷ mới đến, nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi muội nha.”

Tôn Mỹ Hương nói chuyện rõ ràng, vừa nghe liền biết là một tiểu cô nương có chủ ý.

Tuy rằng nói, tuổi hiện tại của Cố Linh là mười ba tuổi, nhưng ở hiện đại nàng đã hai mươi tuổi, để nàng làm bạn với một tiểu cô nương tám tuổi, thì thật đúng là có chút ngượng ngùng. Nhưng rất nhanh nàng cũng đã thích ứng được. Lại nói tiếp, ở phần tình cảm nàng đã cộng minh với nguyên chủ, ở trong tư tưởng, có đôi khi nàng không tự chủ được hành động giống với nguyên chủ.

Ví dụ như nguyên chủ là cái ngốc bạch ngọt, thì làm bạn với một cô nương tám tuổi thì không có chút ngượng ngùng nào. Cho nên Cố Linh cũng rất nhanh thích ứng. “Tốt nha, cảm ơn Hương Hương muội muội.”

Tôn Mỹ Hương dẫn theo hai bà cháu đi về phía trước, những bước đi trong vô cùng thực nữ, khi không nói lời nào, nhìn rất văn nhã thực.

Rất nhanh ba người đã đi tới phòng của Tiền phu tử. Tôn Mỹ Hương ở cửa gõ một chút: “Tiền phu tử, học sinh là Tôn Mỹ Hương, hôm nay có một tỷ tỷ tới Ất ban đưa tin, học sinh đưa nàng ấy tới đây.”

“Vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm ôn nhu của một nữ tử.

Cố nãi nãi, Cố Linh vào phòng, ngay sau đó gặp được một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng, nữ tử mặc một quần áo màu xanh nhạt, kiểu dáng của quần áo chính là kiểu của học sinh, nhưng người ta lại búi tóc kiểu của nữ tử, cho nên vừa thấy chính là nữ tử, sẽ không bị nhận nhầm là nữ cải nam trang.

Cố Linh không biết được Lý, cho nên hướng tới Tiền phu tử khom lưng: “Học sinh Cố Linh, gặp qua phu tử.”

Cố nãi nãi thấy thế, cũng chặn lại nói: “Gặp qua phu tử.”

Hai bà cháu khom lưng cũng không ra hình ra dáng gì cả, nhưng lại mang theo sự thuần phác. Tiền phu tử ôn nhu nói: “Không cần đa lễ, hôm trước Bành phu nhân đã nói với ta chuyện của hai người, Cố Linh, đây là sách của trò, trò cất giữ cho tốt, chờ lát nữa sau khi vào Ất ban, trò sẽ bắt đầu học với mọi người, nhớ sau khi tan học, ta sẽ bổ túc cho trò, để trò có thể đuổi kịp tiến độ với các bạn. Nhưng trò cũng không cần khẩn trương, Ất ban học đều học những kiến thức cơ bản, lấy biết chữ là chủ.”

Cố Linh: “Cảm ơn Tiền phu tử.”

“Ừm, trò lui xuống đi.”

Cố nãi nãi cùng Cố Linh ra khỏi thư phòng, thấy Tôn Mỹ Hương ở cửa chờ.

Tôn Mỹ Hương: “Cố tỷ tỷ, để muội đưa tỷ đi Ất ban đi, hôm nay tỷ có muốn ngồi cùng bàn với muội không?”

Cố Linh cảm kích nói: “Cảm ơn Tôn muội muội.”

Sau khi tới cửa Ất ban, Cố nãi nãi liền phải trở về, hôm nay Cố nãi nãi tới là để nhận biết cửa, nhận biết đường. Nhưng khi Cố nãi nãi gặp được Tiền phu tử, vẫn tương đối yên tâm, bởi vì Tiền phu tử rất ôn nhu, nhìn qua chính là một người dễ ở chung. Nếu phu tử hung dữ một chút, nghiêm túc một chút, Cố nãi nãi đại khái cũng không yên tâm được.

Khi Tôn Mỹ Hương và Cố Linh vào Ất ban, mấy tiểu cô nương thấy vậy liền: “Mỹ Hương, cậu hỏi được chưa?”

Tôn Mỹ Hương nói: “A nha, chúng ta mới ra khỏi phòng của Tiền phu tử, mình lấy đâu ra thời gian để hỏi, mọi người để Cố tỷ tỷ tìm chỗ ngồi đi đã. Cố gia tỷ tỷ, tỷ ngồi ở đây đi, muội ngồi bên cạnh tỷ.” Nhìn qua, Tôn Mỹ Hương tám tuổi càng giống một tỷ tỷ hơn.

“Mỹ Hương, đây là vị trí của mình mà.” Có một tiểu cô nương có chút không cao hứng, nàng bĩu môi nhìn Tôn Mỹ Hương.

Tôn Mỹ Hương nói: “Tỷ ngồi ở đây, hay là ngồi ở bên cạnh muội đi, Cố tỷ tỷ là học sinh mới, chúng ta nên muốn chiếu cố tỷ ấy. Hơn nữa…… Cậu có muốn thỏ con đáng yêu không?”