Chương 41: Ất ban

Dù cho Tôn Mỹ Hương thông minh đến mấy, thì cũng chỉ là một đứa trẻ, Cố Linh chỉ với dăm ba câu đã nghe rõ cuộc đối thoại của các nàng, nên sao có thể không ngại mà chiếm chỗ của người ta chứ, vì thế chặn lại nói:

“Tôn muội muội, tỷ đổi vị trí đi, thân là tỷ tỷ, phải biết nhường muội muội.”

Tiểu cô nương kia đang không vui vẻ thì nghe Cố Linh nói như vậy , sự bực bội trong lòng liền bay mất, nàng nói: “Cố tỷ tỷ yên tâm, muội không tức giận. Cố tỷ tỷ, tỷ có thể cho muội biết con thỏ nhỏ này tỷ mua ở cửa hàng nào không?”

Khi tiểu cô nương này vừa nói xong câu, đám người Tôn Mỹ Hương cũng đồng đều đưa ánh mắt chờ đợi nhìn nàng.

Cố Linh nguyên bản đang muốn nhờ vào con thỏ nhỏ này kiếm thêm thu nhập cho nhà, chỉ là không biết nên bán như thế nào, lúc này nhìn vào biểu tình của tiểu cô nương, nàng đột nhiên có ý tưởng. “Đây là đồ vật nhà tỷ tự làm, con thỏ này là do tự tay tỷ thiết kế. Đẹp không?”

Tôn Mỹ Hương là người thứ nhất lên tiếng: “Đẹp, muội chưa bao giờ gặp con thỏ nào béo như vậy, thỏ béo đáng yêu gấp bội lần thỏ gầy.”

“Nhà mình cũng nuôi một con thỏ nhỏ, nhưng lại không béo như vậy.”

“Mình cũng thấy thỏ phải béo mới đáng yêu.”

“Cố tỷ tỷ, tỷ có thể giúp chúng ta làm một con thỏ nhỏ như vậy được không?”

Cố Linh nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà……”

Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng Cố Linh sẽ không phùng má giả làm người mập, cho nên nàng thẳng thắn thành khẩn nói, “Nhà tỷ là làm ruộng, điều kiện không được tốt lắm, mà làm con thỏ này thì cần yêu cầu bông và vải, nhà tỷ không có tiền mua, cho nên mấy muội muốn thì phải tự cung cấp bông và vải, về nhà tỷ sẽ làm hộ cho các muội?”

Mọi người sửng sốt, trong đó có một tiểu cô nương nói: “Cố tỷ tỷ khách sáo rồi, ban đầu là do chúng ta thích con thỏ nhỏ này nên mới hỏi tỷ, nên tất nhiên phải cung cấp vải và bông nhờ tỷ làm. Tỷ tỷ nguyện ý giúp chúng ta làm thỏ con, chúng ta đã là vô cùng cảm kích rồi.”

“Đúng vậy, cung cấp vải và bông là điều nên làm, cảm ơn Cố tỷ tỷ.”

“Cố tỷ tỷ, muội thích màu đỏ, màu đỏ rực mới đẹp.”

“Còn muội thì thích màu lam, giống như màu xanh trên áo của phu tử vậy.”

“Muội thì thích……”

Chỉ một lát sau, Cố Linh đã quen thuộc với các nàng, cũng biết được tình huống của nhà các tiểu cô nương ở đây.

Những tiểu cô nương này lấy Tôn Mỹ Hương làm đầu, là một đoàn thể, tổng cộng có bốn người. Tôn Mỹ Hương năm nay tám tuổi, trong nhà mở thư trai, đó cũng chính là thư trai mà Cố Linh đi hỏi thăm ngày đó.

Người chưởng quầy là cha của Tôn Mỹ Hương, thư trai này là gia gia của Tôn Mỹ Hương lưu lại, gia gia của Tôn Mỹ Hương là một đồng sinh, cha của Tôn Mỹ Hương thì không phải là người có thiên phú học tập, cho nên làm chưởng quầy. Tôn Mỹ Hương còn có một người ca ca, ở tư thục dành cho nam bên cách vách đang đọc sách. Bởi vì Tôn gia gia là đồng sinh, trong nhà lại có thư trai, cũng coi như là nhà vừa làm ruộng vừa đi học.

Cô nương suýt bị Cố Linh chiếm vị trí kia tên là Lữ Hinh, năm nay tám tuổi, cha là đồ tể, nhưng nương của nàng lại là nữ nhi của tú tài, cũng chính vì thế nên nương nàng mới coi trọng việc giáo dục con cái, đưa nàng tới tư thục.

Còn có một tiểu cô nương trong nhà là mở tửu lầu, cũng chính là tiểu cô nương mở đầu nói việc đưa bông vải là điều đương nhiên, nhà mà tửu lầu thì tất nhiên là phú hào, cho nên vị tiểu cô nương này cũng ổn trọng hơn mấy vị cô nương khác, nói chuyện cũng ổn thỏa hơn một chút. Nàng tên là Lâu Tâm Nguyệt, năm nay chín tuổi.

Tiểu cô nương cuối cùng tên là Chung Mẫn Vân, năm nay tám tuổi, trong nhà có chút tài sản, là phú hào của trấn trên.

Sau đó…… Lớn tuổi nhất, trong nhà nghèo nhất - Cố Linh, là thành viên thứ năm trong Ất ban.

mấy tiểu cô nương đối với người đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn đi tư thục như Cố Linh cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc mặc dù dân phong của Tượng Quốc hơi chút mở ra chút, nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ thì vẫn nghiêm trọng như cũ, những gia điình không cho nữ tử đi học vẫn chiếm đa số.