Chương 43: Ngạc nhiên -2

Tiền phu tử cũng chú ý tới Cố Linh, dù sao là học sinh mới, làm một lão sư, về tình về lý cũng phải chiếu cố nàng một chút.

Nàng đi đến bên người Cố Linh, thấy Cố Linh đang nắm bút viết chữ, nàng nhìn trong chốc lát, hoàn toàn không hiểu Cố Linh viết gì. Đúng vậy, Tiền phu tử có thể hiểu chữ phồn thể, nhưng sao nàng có thể hiểu chữ giản thể . “Trò đang làm gì vậy?”

Cố Linh hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu: “Phu tử.” Trời ơi, mấy người ở thời đại này đi đều không có tiếng động như vậy sao?

Tiền phu tử nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Cố Linh , cười nói: “Đừng khẩn trương, hôm nay là ngày đầu tiên trò đi học, trò đã nhớ được mấy chữ rồi?”

Cố Linh không muốn giấu dốt, nàng muốn biểu hiện thông minh một chút, vì nàng nhanh lên tiến bộ, thì ý định chép sách kiếm tiền mới có thể thực hiện được. Cho nên thẳng thắn thành khẩn nói: “Đều nhớ kỹ.”

Tiền phu tử có chút kinh ngạc: “Đều nhớ kỹ?” Nàng căn bản không tin. Nhưng thân là một phu tử, tất nhiên không thể trực tiếp phủ nhận học sinh, “Vậy phu tử sẽ kiểm tra một chút, nếu trò thật sự đều nhớ kỹ, phu tử sẽ có khen thưởng.”

Hai mắt Cố Linh sáng lên: “Dạ, xin mời phu tử kiểm tra.”

Nhìn hai mắt linh động của tiểu cô nương, Tiền phu tử cảm thấy buồn cười: “Vậy trò đứng dậy, đọc lại bài thơ này một lần nữa cho ta nghe.”

Cố Linh đứng dậy, dùng thanh âm thanh thúy thì thầm: “Dao đêm phiếm thanh sắt……”

Một bài thơ hơn 40 chữ, thế nhưng mỗi chữ đều là đúng, điều này khiến Tiền phu tử kinh ngạc: “Hôm nay là ngày đầu tiên trò đi học?”

Cố Linh nói: “Đúng vậy, từ trước học trò chưa từng động vào sách.”

Tiền phu tử nghĩ, tùy tay lấy quyển 《 300 bài thơ Đường 》 trên mặt bàn của Cố Linh, rồi mở ra một trang bất kì: "Bài thơ này, nghe ta đọc một lần, hương tâm tân tuổi thiết…… Hiện tại trò có thể đọc lại mọt lần nữa được không?”

Cố Linh chớp chớp mắt: “Học trò…… Học trò đọc bài thơ này ạ?”

Tiền phu tử nói: “Ừm đọc đi.”

Cố Linh: “Hương tâm tân tuổi thiết, thiên bạn độc lã chã……”

Tiền phu tử khϊếp sợ cực kỳ, nàng tất nhiên phát hiện ra tiểu cô nương trước mắt này có thiên phú học tập, nghe qua là không quên được, đã gặp qua là không quên được, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới lại có ngày mình được dạy một người như vậy, chẳng lẽ là hôm nay nàng thật sự thu được học trò có thiên phú nghe qua là không quên được, chỉ nhìn một lần là nhớ?

Tiền phu tử rất nhanh đã ổn định lại trạng thái của bản thân, nàng không lập tức biểu hiện ra ngoài: "Rất tốt, chờ lát nữa sau khi tan học, trò theo ta đi, từ bây giời ta bắt đầu dạy cho trò 300 ngàn chữ vỡ lòng.”

Cố Linh nở một nụ cười: “Cảm ơn phu tử. Phu tử, Vậy .... phần khen thưởng phu tử dành tặng học trò đâu ạ?”

Tiền phu tử dở khóc dở cười: “Vậy ta sẽ tặng quyển 300 ngàn chữ vỡ lòng kia cho trò.”

Cố Linh: “…… Cảm ơn phu tử.”

Tiền phu tử cười lắc đầu tránh ra. Tiền phu tử vừa bỏ đi, Tôn Mỹ Hương liền kéo cổ tay áo của Cố Linh: “Cố tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, chỉ với ít thời gian như vậy mà tỷ có thể nhớ hết được cả bài thơ, muội mới chỉ học được vài chữ thôi đó.”

Cố Linh: “Những chữ nào muội chưa nhớ kĩ, tỷ sẽ dạy muội.”

Tôn Mỹ Hương vừa nghe, lại lộ ra hai chiếc răng nanh: “Cảm ơn Cố tỷ tỷ.”

Chờ khi kết thúc một khắc Tiền phu tử cho học thuộc, nàng liền kiểm tra mấy học sinh, đều giống Cố Linh đều nhớ kỹ từng chữ một thì có, Cố Linh không phải trí nhớ tốt, nàng bởi vì đều nhận được mấy chữ đó từ cơ sở chữ giản thể, mà những tiểu cô nương đó thì mới là chân chính nhớ tốt. Cố Linh nhớ lại bản thân lúc tám tuổi, còn đang í ới mấy câu hát 《 Con vịt vàng 》.

Hạ khóa, Tiền phu tử nhìn Cố Linh liếc mắt một cái: “Cố Linh, trò đi theo ta.”

“Dạ.” Cố Linh chạy chậm qua.