Chương 49: Làm vật trang sức nhỏ

Tôn Mỹ Hương là người khách khí nhất trong đám người: " Cố nãi nãi khách khí rồi."

Tiếp theo Lâu Tâm Nguyệt đưa chiếc rổ nhỏ trong tay cho Cố Linh:

"Cố tỷ tỷ, đây là vải và bông, nhờ tỷ làm giúp muội con thỏ nhỏ, ở đây có một bao điểm tâm làm lễ vật, thỉnh tỷ nhận lấy, tỷ không cần khách khí với muội làm gì."

Cố Linh cũng không cự tuyệt: "Cảm ơn Lâu muội muội, vậy tỷ không khách khí nữa." Tuy rằng khoảng cách tuổi có chút lớn, nhưng lễ thượng vãng lai, đạo lý này nàng hiểu nên không khách khí nữa.

Sau khi tách ra với mấy người bạn nhỏ, Cố Linh nắm tay Cố nãi nãi đi về nhà.

Cố nãi nãi tò mò hỏi: " Ngoan Bảo, chuyện của Lâu tiểu cô nương là sao thế?"

Nói đến cái này, Cố Linh cũng đang định nói với Cố nãi nãi:

"Nãi nãi, mấy tỷ muội ở học đường vô cùng thích con thỏ con này của con, có bốn người bạn muốn nhờ con làm hộ..."

Sau đó nàng nói lại chuyện này lại một lần, "Cho nên con nghĩ, nếu chúng ta có thể làm thỏ con này thành phẩm rồi bán đi, như vậy có thể kiếm được tiền đúng không ạ?"

Nếu có thể kiếm tiền, thì Cố nãi nãi sẽ không tính kế đến ba nữ nhi ở Đại phòng, những phần đất phân cho Đại phòng sẽ không bị tính kế mà bị thu hồi về.

Cô nãi nãi vừa nghe xong: "Vậy.....Tuy rằng vải thì có thể mua được, nhưng bông lại rất đắt, một cân bông mất một trăm văn, mà nếu lấy bông nhét vào thỏ nhỏ, sẽ có người mua sao?"

Cố Linh: "Mấy tiểu thư nhà giàu sẽ mua!"

Thời đại này bông rất đắt, là bởi vì bông còn chưa được phổ biến, một cân bông tốn một trăm văn là bình thường.

Cố Linh nhớ rõ lịch sử ở thế giới của mình, bông được truyền vào Trung Quốc thời Nam Bắc triều, nhưng lúc ấy bông được gieo trồng ở biên cương. Sau đó đến thời Tống triều thì bông mới được truyền vào nội địa, nhưng vẫn chưa được phổ cập. Mà thời điểm phổ cập chính chính là Minh triều, sau khi hoàng đế Chu Nguyên Chương cưỡng chế hạ lệnh mới được mở rộng.

Lại nói tiếp, bông chính là thứ được coi trọng nhất ở Minh triều, mà trước mắt lấy thời gian ở Tượng Quốc để suy tính với lịch sử ở thế giới trước của nàng thì có lẽ vẫn chưa tới triều Minh.

"Nãi nãi, dân chúng ta vẫn chưa trồng được bông sao?"

Cố nãi nãi nói:" Cơm còn chưa đủ ăn, lương thực được trồng còn chưa thu hoạch đủ, lấy đâu ra đất trồng bông?"

Cố Linh vừa nghe liền hiểu, bởi vì bá tánh đều coi lương thực là nguồn sống chủ yếu, cho nên không bỏ được đất mà đi trồng bông, cũng chính bởi vậy, trước mắt Tượng Quốc chưa cho nơi nào tự trồng bông, còn lấy từ biên cương tới, cho nên bông mới đắt như vậy.

Mà đồ nhập khẩu có thể không đắt sao?

Cố Linh không có ý định thuyết phục Cố nãi nãi trồng bông, rốt cuộc nguyên chủ chỉ là người vô tâm vô lo, là người không hiểu việc gì. Nhưng nếu có thể thuyết phục Cố nãi nãi lầm mấy đồ trang sức nhỏ thì có thể thử:

"Nãi nãi~, chúng ta cứ thử làm mấy vật trang sức nhỏ này đi, một vật trang sức nhỏ như vậy cũng chỉ tốn có chút bông, tiền vốn không cao, nếu mang vào cửa hàng mà người ta không thu, thì con có thể mang đến tư thục bán cho các bạn cùng trường, bán được tiền rồi thì con có thể mua thịt cho nãi ăn rồi...."

Cố nãi nãi nghe tôn nữ bảo bối muốn kiếm tiền mua thịt cho mình ăn thì trong lòng mềm nhũn, bà tính toán, làm vật trang sức nhỏ cũng khong mất nhiều tiền vốn, một con vật nhỏ chỉ tốn một tí bông, nói cách khác chỉ mất ba văn tiền, đừng nhìn một cân bông mất 100 văn, nhưng số lượng lại vô cùng nhiều.

Cố Linh lại nói: "Nãi nãi, con cũng không thể chỉ có một con trang sức nhỏ như vậy được, dù cho không ai mua, con làm đồ chơi hoặc đeo bên người cũng đẹp, nãi đồng ý đi mà, nãi nãi......"

"Được rồi được rồi......."

Cố nãi nãi chưa bao giờ có thể thắng được chiêu này của Cố Linh.

"Hôm nay trên người nãi không mang tiền, ngày mai nãi sẽ đi mua vải, mua bông."

"Nãi là tốt nhất, về sau con nhất định sẽ chăm sóc nãi nãi thật tốt." Cố Linh vội vàng nói ngọt.

"Con ấy......"

Cố Linh trộm cười, nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của lão thái thái, nàng cũng có chút cảm thán, Cố gia tách ra, ít nhất mâu thuẫn với Cố Lan sẽ không còn gia tăng, đưa Cố nãi nãi rời khỏi Đào Thủy thôn quả nhiên là đúng. Bằng không để bà ở lại Đào thủy thôn, lão thái thãi không có việc gì làm lại suốt ngày nhìn vào Đại Phòng chằm chằm.