Chương 07: Thiên chân vô tà

Nhưng, suy nghĩ của Cố nãi nãi lại khác với cô: "Ngoan Bảo, nãi nãi đem Đại phòng, cả cha mẹ con đều phân đi. Trong nhà chỉ còn lại gia gia nãi nãi cùng với con, khẳng định không ai có thể cướp đi phúc khí của con nữa."

Cố Linh nghe, thật muốn chửi trời.

Mẹ nó, Cố nãi nãi quả thục là nãi nãi cực phẩm trong truyền thuyết rồi, phân một nhà Đại phòng ra còn chưa tính, vậy mà đem Nhị phòng cũng muốn phân đi, mà quan trọng là lại phân phụ mẫu nhưng không phân nữ nhi ra.

So sánh với Đại phòng sinh ba nữ nhi, Nhị phòng thì tốt hơn nhiều, trừ nguyên chủ là trưởng nữ ra, phía dưới còn có hai cậu con trai.

Nếu như không có nguyên chủ, thì hai tôn tử này chính là bảo bối trong lòng Cố nãi nãi, nhưng mà lúc có nguyên chủ, địa vị của cháu trai đã xuống dốc không phanh, tuy rằng so với ba nữ nhi của Đại phòng tốt hơn rát nhiều, nhưng lại không thể so sánh được với nguyên chủ nha.

Cố Linh nhẹ giọng nói: "Nãi nãi, không thể phân cả phụ mẫu và đệ của con ra được đâu."

Cố nãi nãi an ủi: "Ngoan Bảo đừng lo lắng, nãi nãi biết là con quan tâm cha mẹ con, là một hài tử hiếu thuận, nhưng có bọn họ ở trong này cũng sẽ lấy mất phúc khí của con, con đừng sợ, nãi nãi sẽ làm chủ cho con."

Cố Linh này không phải sợ, mà là nếu đem Nhị phòng cũng chia ra ngoài, đối với thanh danh của nàng không tốt.

Người ngoài khẳng định sẽ suy đoán, này trưởng nữ Nhị phòng sao lại đi theo nhị lão thế này? Hơn nữa Nhị phòng có cháu trai, theo lý thuyết là nhị lão hẳn là theo Nhị phòng. Lại còn phân cả Nhị phòng ra ngoài, người bình thường đều sẽ cho rằng là nàng có nguyên nhân không thể nói được, mà này nguyên nhân nhất định là không dễ nghe.

Cố Linh suy nghĩ một chút nói:

"Nãi nãi, vẫn đừng nên phân ba mẹ và đệ đệ của con ra nữa, trước cứ phân Đại phòng ra đi, sau đó lại xem xem con có nằm mơ nữa hay không, nếu còn nằm mơ mà vấn là như vậy, thì lại phân ba mẹ và đệ đệ con ra cũng được.

Lại nói, nếu phân cả ba mẹ con ra nữa, về sau ai sẽ làm việc nhà cho nãi nãi đây? Cũng không thể lại gọi mẫu thân hay là đại bá mẫu đã phân gia ra đến làm việc được? Sẽ bị người khác chê cười."

Cố nãi nãi đem Nhị phòng phân ra đi cũng khẽ cắn môi, vì cháu gái nên không có biện pháp, nhưng khi nghe cháu gái nói chuyện cũng có đạo lý. Bất quá: "Ngoan Bảo, con bây giờ so với trước kia hiểu chuyện hơn rất nhiều."

Trước kia Ngoan Bảo chưa bao giờ quản nhiều chuyện như thế này, chỉ thấy con bé suốt ngày chỉ có ăn và hi hi ha ha.

Cố Linh biết, trước kia nguyên chủ là một ngốc bạch ngọt. Trước khi thành thân, Cố nãi nãi vì nàng chống cả một mảnh trời, cho nên đã nuôi nguyên chủ thành thiên chân vô tà thế này.

Sau khi thành thân, trượng phu vì nguyên chủ lại chống cả một mảnh trời, nàng cứ tiếp tục thiên chân.

Mà sau khi Cố Lan sống lại, nguyên chủ thất bại thảm hại, căn bản không có thể xoay sở được gì. Tuy rằng Cố Lan đời trước chỉ là thôn phu ở nông thôn, không có kiến thức, nhưng sau khi sống lại, nàng ẩn nhẫn, cho đến khi Chu Sách thi đồng sinh mới bắt đầu lộ ra chút nanh vuốt.

Đợi đến khi Chu Sách thi tú tài xong, kế hoạch báo thù của nàng mới triển khai.

Người này không có tài hoa, cũng không tính là một nữ tử thông minh, dùng sự hiếu thuận và hiền lành của cô, chinh phục nam chủ Chu Sách.

Cố Linh bĩu môi bất mãn nói: "Nào có, trước kia con cũng rất thông minh, nhưng mà có nãi nãi nha. A. . ." Cố Linh đột nhiên lại kêu một tiếng, "Nãi nãi, con nhớ ra rồi, khi mà con rời khỏi khu vườn xinh đẹp đó, lão gia gia râu trắng còn đem một tia bạch quang đánh vào trong đầu con, lão gia gia còn râu trắng nói, có đạo bạch quang này, về sau con sẽ càng ngày càng thông minh."

Cố nãi nãi vừa nghe, lập tức vui vẻ: "A ơ, Ngoan Bảo cảu nãi nãi thật lợi hại."

Cố Linh bật cười: "Nãi nãi, đầu của con có chút đau, ngủ một lát, người đi bận bịu việc của người trước kia."

"Được được, con ngủ nhiều một lát, tỉnh dậy nãi nãi luộc cho con quả trứng gà."

"Cảm ơn nãi nãi."