Chương 15: Văn nhã bại hoại

Cô gái ngồi trên xe kéo ra rèm cửa kính, ló đầu ra bên ngoài nhìn.

Tóc dài đã được gội sạch và sấy khô, xoã tung nhu thuận, bị gió thổi bay che chắn tầm mắt. Cách đó không xa dường như có hai người đang ở nói chuyện với nhau, là anh trai của cô và Hà Ôn Dương.

“Anh trai, có chuyện gì sao?” Đồng Nhất Nhu hướng ra phía ngoài gọi lớn.

Đáng tiếc người đàn ông không hề nghe thấy.

“Qua đi.” Tiêu Túc thoáng nhìn cô gái đang chống cằm bên cửa sổ, bình đạm nói.

“ Cảm ơn anh ! ” Hà Ôn Dương thấy anh đáp ứng thỉnh cầu của mình, vui vẻ mỉm cười.

“Xin lỗi, vốn là cùng Hành ca một đội, nhưng hiện tại xe anh ấy lại xảy ra vấn đề, tạm thời bị kéo đi, tôi liền.. không có chỗ ở.”

“Có thể mấy ngày sắp tới đều phải làm phiền hai người.” Thiếu nữ đứng ở trước mặt có chút e lệ, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang trải giường nệm.

“Vậy à, không sao không sao, tôi rất hoan nghênh ! ”

Là cốt truyện của nguyên tác ~ Lệ Chỉ Hành cương quyết lái Cayenne đến Tây Tạng, kết quả chiếc Cayenne mong manh vẫn bình an vô sự, chỉ là xe tiếp nhiên liệu bị nổ lốp hai lần, bánh xe dự phòng cũng đã dùng hết, đành phải ngoan ngoãn gọi xe cẩu kéo về.

Hà Ôn Dương không có chỗ ở, tự nhiên được nam chủ thu nhận.

“Cô đêm nay ngủ bên trong phòng kia, ta cùng Nhất Nhu ngủ bên ngoài.” Bàn nâng của RV được hạ xuống, sau khi trải lên chăn đệm, liền biến thành một chiếc giường lớn.

Người đàn ông đặt bức tường TV xuống, “Nhất Nhu, em lên giường ngủ đi.”

“Nga ~~ ” ngày thường cô đều ngủ trên bàn, cái bàn có túi ngủ, cực kì mềm mại, rất thích. ~~Ai vì chị dâu, cô nguyện ý ngủ trên chiếc giường nho nhỏ này...

Đêm ở Tây Tạng vốn rất yên tĩnh, “Thình thịch.” trên giường rơi xuống một người, Tiêu Túc lập tức mở mắt.

Cô gái nằm trong chăn bông mềm mại lẩm bẩm, nghe không rõ là đang nói gì, thân thể cuộn tròn thành một con tôm, hai tay nhỏ bé lót dưới gương mặt ngủ say, đè ép gò mắt bầu bĩnh.

Rèm cửa kính được kéo lên, bầu trời đầy sao, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Rơi xuống rồi, tiên nữ.

Chăn bị xốc lên, cánh tay của người đàn ông kê dưới đầu cô gái, nửa ôm cô vào lòng ngực.

Chiếc váy ngủ màu trắng được kéo trễ xuống bả vai, để lộ bờ vai trắng nõn.

Người đàn ông nghiêng người, nửa thân trên bao lấy cô gái trong lòng ngực.

Tóc đen được vén ra sau, anh cúi người mê đắm hôn lên vai cô.

Chóp mũi đặt lên hỏm vai thơm ngát, hít vào làn da, nghe thấy mùi thơm khiến anh mê mẫn.

Trong lòng ngực, cô gái cực kì mềm mại, tùy ý anh xoa nắn tròn dẹp. Anh bắt lấy tay cô, vòi vào trong áo sơ mi màu đen của chính mình.

Vuốt ve, từng tất cơ thịt săn chắc và nóng bỏng.

Hơi thở của người đàn ông bắt đầu trở nên thô nặng, đôi mắt nhắm nghiền, thích thú và thống khổ.

Cơn nghiện âm u, dần dần được đến thỏa mãn.

Đôi môi bắt đầu mấp máy, cánh môi kiều nộn như hoa của thiếu nữ khẽ nhếch nhả khí như lan ra.

Mất kiểm soát.

Mọi thứ đều trở nên thật lạ lẫm.

Anh đối với đứa con gái của ả đàn bà kia, nổi lên tâm tư không nên có.

Hà Ôn Dương qua kẹt cửa nhỏ hẹp nhìn thấy tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong phòng, thiếu chút nữa thất thanh hét lên.

Hắn... Hắn ở đối Đồng Nhất Nhu làm gì?!!!

Không phải họ là anh em ruột sao !

Người đàn ông ngoài cửa vòng tay ôm chặt cô gái vào lòng, hôn lên môi cô, gấp gáp và tàn bạo, tiếng nước da^ʍ mĩ tràn ngập căn phòng khiến người ta phải đỏ mặt.

Áo đen bị đẩy ra, anh nắm lấy tay cô gái vuốt ve, xoa nắn cơ bụng của chính mình.

Vô pháp ẩn nhẫn, càng làm càng nghiện.

Mất khống chế.

Một lúc sau, anh ngừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt lãnh lệ.

“Rình coi người khác có thú vị không?” Si mê cùng điên cuồng trong mắt còn chưa tan hết, người đàn ông nhẹ nhàng giúp cô gái sửa sang lại quần áo, giam cô trong vòng tay mình.

Thiếu nữ chuyện gì cũng không biết, ngủ ngon lành, không biết trước mặt là một gã điên cuồng hoang tưởng, thậm chí không chút phòng bị mà tiến sát vào ngực anh.

"Anh... Anh không phải là anh trai của cô ấy, sao anh có thể... đối với cô ấy... " Ôn Dương run rẩy đứng lên, đẩy cửa vào.

“Anh trai?” Người đàn ông cười nhạo một tiếng, càng thêm khinh thường, “Cô từng thấy có người anh nào mỗi ngày đều nghĩ đến việc làm như vậy với em gái mình chưa?”

“Chuyện hôm nay, nếu Đồng Nhất Nhu nghe được dù chỉ là nửa câu, cô nhất định phải chết.”

“Hiểu không?”

“Biết... Đã biết.” Hà Ôn Dương đứng ở tại chỗ, gắt gao nắm lấy vạt áo, vô thức run rẩy.

Hà Ôn Dương trở lại phòng, tim đập như sấm, chân mềm nhũn, theo cánh cửa sau lưng trượt xuống.

Hai ngày qua có dẫn một nhóm mấy vị tiểu thư nhà giàu ở để đô, cô nghe bọn họ nói về Tiêu Túc, nói hắn tuy đẹp trai, gia thế tốt nhưng tính tình hung bạo, suýt chút nữa đã gϊếŧ người trên ở cao trung.

Hà Ôn Dương mới đầu không tin, nhưng khi chứng khiến bộ dạng bình tĩnh lại âm ngoan uy hϊếp cô, cô biết những gì những người đó nói là sự thật.

Trong phòng khách ánh mắt từ trên cửa của người đàn ông dần dần thu hồi. Tay lần mò vào váy của cô gái, dọc theo đùi ngọc hướng lên trên.

"Bang" bàn tay dưới cô gái đột nhiên siết chặt, áp sát lưng cô gái vào người anh.

Môi áp vào tai cô.

“Nhất Nhu, chạy đi.”