Chương 19: Lừa gạt

“Bên nguyên đơn chấp nhận thoả thuận, đồng ý với phương án bồi thường”

Người đàn ông cúi đầu, cười khẽ, nắm chặt tờ xét nghiệm trên tay.

Giấy trắng bị vo nát thành một nắm tròn, “Muốn bao nhiêu?”

“Hai ngàn vạn.”

“A... Hai ngàn vạn.”

Anh cho rằng cô là một cô gái thuần khiết , rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái hám giàu, cùng Liễu Y Liên cấu kết lừa gạt anh.

“Tiêu tiên sinh, tôi kiến nghị ngài tiếp thu, hiện tại cục diện đối với ngài cực kì bất lợi, nếu cứ như vậy, ngài thật sự có khả năng sẽ phải ngồi tù.”

“Đối phương đã đưa ra được chứng cứ ngài tráo thuốc, ảnh chụp cùng với kết quả phẫu thuật, cộng với lời khai của người bị hại, vụ kiện tụng này cơ bản đã định rõ được kết cục đã định...”

(1000.000 Nhân dân tệ =3.560.760.747,00 vnd)

“Chỉ hai ngàn vạn thôi sao?”

“Ngươi đi hỏi bà ta, hai ngàn vạn, đem con gái bán cho tôi.”

“Tiêu tiên sinh...”

Tiêu Túc dừng lại trò đùa hoang đường, đứng lên, vứt giấy trắng trên mặt đất, giày da màu đen bước qua, dẫm nát.

Vài tháng sau, trước một cổng trường trung học của thành phố A.

Cô gái nhỏ đeo cặp sách trên lưng, đồng phục áo sơ mi trắng vừa vặn thanh nhã, cùng váy đen xếp ly tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế.

Cô ngồi trên yên sau xe đạp, vòng tay ôm eo nam sinh phía trước, cùng hắn nói nói cười cười.

Xe đạp nhỏ chở đôi tiểu tình lữ chạy ngang qua, cô gái nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa khuôn mặt, cô gái cười đến rạng rỡ, thanh thuần lại ngọt ngào.

Chỉ sau nửa năm không gặp, em gái ngoan của anh lại thêm xinh đẹp vài phần.

Người đàn ông ngồi ghế sau, mở miệng: “Lái xe, đâm chết cô ấy."

“Tiêu tổng, ngài là đang nói đùa sao?” Tài xế bị dọa, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Trên ghế sau, người đàn ông một thân tây trang màu đen, đôi mắt phía sau kính gọng vàng híp lại, không rõ là thật hay giả.

“Đâm chết? Quá dễ dàng với cô ấy.”

....

“Trình Viễn, chuyện của Tiêu Túc là thật à? Cậu ta thực sự hận em gái của mình đến vậy, tráo thuốc cũng có thể ra tay? Đây chính chuyện nguy hại đến tính mạng.”

“Nếu không hiểu rõ tình huống thì cũng đừng loạn cào cào lên như thế, Tiêu Túc hiện tại là người cậu có thể tùy ý nhiều lời?”

Sau khi vụ kiện tụng kia kết thúc, Tiêu Túc trở về Tiêu gia, vốn đã là một người trầm mặc nay lại càng thêm kiệm lời, một cái nhấc tay, nhíu mày đều mang theo cảm giác uy hϊếp, thủ đoạn hung ác, sau khi kế thừa gia tộc, Tiêu Túc càng khiến người khác không dám đến gần.

“Tiêu Túc, đến rồi sao?”

Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông bước đến ghế chủ vị, ngồi xuống, ngả người ra sau, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối.

“Tiêu Túc, giao cho tôi khu đất vịnh phía Tây kia, tôi tặng cậu một lễ vật, đại lễ vật nha.” Trình Viễn cười cười hướng về phía anh.

“Tránh xa một chút.”

“Chậc chậc chậc, đẩy, lại vậy rồi.”

“Tiêu Túc cậu như vậy là không nên, tôi thật sự có lễ vật muốn tặng cho cậu mà. ”

“Hai ngày này, tôi từ Đồng Giai Lang mua được một lễ vật, hai ngàn vạn, thật mẹ nó giá trị.”

“Tiêu tổng của chúng ta nhất định sẽ thích.” Trình Viễn đem màn hình điện thoại đặt ở trước mặt Tiêu Túc.

Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh màu trắng, an ổn nằm ngoan trên giường, tóc đen da trắng, xinh đẹp thật giống một thiên sứ.

“Tôi đã cho người đưa cô ấy đến khu biệt thư ở Tây Vịnh, chính là khu biệt thư tư nhân mới xây của cậu, chậc chậc chậc, vừa hay thật giống một toà kim ốc.”

Ly rượu được nâng lên, Tiêu Túc nhấm một ngụm, đôi mắt híp lại dừng trên hình ảnh cô gái trong màn hình điện thoại.

Rượu vang đỏ tươi tràn vào cổ họng, Tiêu Túc cơ hồ phân không rõ chính mình là đang uống thứ rượu trăm năm thuần nhưỡng hay là vị ngọt của cô gái nhỏ.

Người đàn ông khàn giọng hỏi: “Thành niên sao?”

Trình Viễn khinh thường: “Cậu vừa đuổi theo cô ấy trở về, cũng không biết cô ấy thành niên hay chưa?”

Trùng hợp là, cô gái nhỏ ngày hôm qua đã thành niên, Tiêu Túc hôm nay bay về nước rồi, chuyện bàn tính còn hiệu lực chứ?

“Đồng Giai Lãng thật không cốt khí, tài chính vừa đứt đoạn liền bán con cầu vinh, may là tôi đến sớm, tiểu muội muội của cậu xinh đẹp như vậy, không ít kẻ thèm muốn đâu.”

“Tháng sau đấu thầu, Tiêu tổng phiền toái sai lầm một chút... ”

Tiêu Túc đứng lên, xem như ngầm đồng ý điều kiện của hắn.

“Tiêu Túc, chú ý tránh thai đấy, đây chính là anh em cận huyết” Trước khi đi, Trình Viễn hét lớn với anh.

Nhìn hành lang trống trơn, Trình Viễn thở dài một tiếng.

“Nếu cậu hào phóng đem khu Tây vịnh kia cho tôi luôn thì tốt biết mấy? Mỗi ngày đều phải giấu giếm bí mật này có thể sẽ khiến hắn nghẹn chết.”