Chương 1

Trên tầng cao nhất của tòa nhà thuộc sở hữu của tập đoàn Lâm thị, Lâm Tịch tay trái cầm rượu vang đỏ, tay phải cầm súng nhắm về phía chú của mình.

“Lâm Tịch, con đang làm cái gì vậy hả? Nếu như cha mẹ con biết được hôm nay con cầm súng chỉa vào người thân, bọn họ chắc chắn sẽ rất thất vọng." Lâm Vạn Sinh đối mặt với họng súng, tâm lý khẩn trương và sợ hãi, không ngừng nhìn cánh cửa ở phía xa hy vọng tin nhắn hắn vừa gửi đi có thể cứu vớt hắn.

“Lâm Vạn Sinh." Lâm Tịch ném ly rượu xuống đất, cười to. “Ông không xứng nhắc tới cha mẹ tôi. Tôi đã điều tra được năm đó chính ông là người đã lên kế hoạch hại chết bọn họ bằng tai nạn xe.”

“Con đang nói bậy bạ gì đó." Sắc mặt của Lâm Vạn Sinh nghiêm trọng, mở miệng trách cứ. “Làm sao chú có thể làm ra loại chuyện như thế chứ?”

“Đừng giả bộ nữa. Tôi đã tìm ra gia đình tài xế mà ông hối lộ năm đó rồi." Lâm Tịch đột nhiên nhấc chân, đi về phía hắn. “Tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi.”

Cho đến giờ phút này, cuối cùng Lâm Vạn Sinh chân chính cảm thấy sợ hãi. Hắn nhìn ra sự kiên quyết, liều lĩnh và ý định gϊếŧ người từ trong mắt của Lâm Tịch. Bước chân của hắn hoảng hốt lùi về phía sau, nhưng vào lúc này, cánh cửa phía sau bị đẩy ra.

“Tổng giám đốc Lâm." Bảo vệ dưới lầu đã dẫn cảnh sát đi lên.

“Bỏ vũ khí xuống." Cảnh sát thấy trên tay đương sự có súng, lập tức la lên.

“Lâm Tịch, con, con bỏ vũ khí xuống, nếu như con gϊếŧ chú, con sẽ chẳng còn gì cả." Lâm Vạn Sinh lộ ra vẻ sợ hãi.

“Tôi đã mất tất cả từ lâu rồi." Lâm Tịch bỗng nhiên nở nụ cười. “Tôi cũng không thèm công ty này. Không phải ông rất muốn nó sao, ông cứ trơ mắt nhìn nó chôn cùng ông đi." Cô mở chốt an toàn và bóp cò, khi tia lửa xuất hiện từ họng súng, xa xa cũng có một tiếng súng vang lên.

Cô nhìn viên đạn bắn vào ngực Lâm Vạn Sinh, vui vẻ nở nụ cười. Súng lục rơi xuống đất, cảnh sát từ phía xa xông lên phía trước, cô ôm ngực rồi nở nụ cười, ngã xuống.

"Cha, mẹ, con đến gặp hai người đây..."

Mở mắt ra, Lâm Tịch mờ mịt nhìn nơi mình đang ở, đầu óc còn chưa kịp hoạt động, cảm giác khác thường bên trong cơ thể đã khiến cho cô buộc phải nhìn về phía trước.

Có một người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở phía trên, và sau đó... giữa hai chân cô ấy là gì vậy? Lâm Tịch mở to mắt vì kinh ngạc, cô chưa kịp phản ứng. Hai chân lập tức bị mở ra, cơ thể người phụ nữ kia chen vào trong đó.

"Không phải em luôn quyến rũ tôi đó sao?" Người phụ nữ với vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, chỉ có màu hồng nhạt trên gò má cho thấy được cô ấy đang bị tra tấn bởi du͙© vọиɠ. Cô ấy bị đám người này bỏ thuốc, ném lên trên giường của người phụ nữ này. Đã như vậy, cô ấy lập tức phát tiết du͙© vọиɠ của mình cho thật đã, trước khi lại bị vứt bỏ.

Cô ấy nâng cây gậy thịt đã cương cứng đến đỏ lên từ lâu, chọc ở miệng l*и của cô.

Lâm Tịch nghĩ thầm không phải mình đã chết rồi ư, tại sao bản thân lại đi tới chỗ quỷ quái này. Và tại sao cô gái này lại có cơ quan sinh dục của nam? Cô hoảng hốt muốn lùi về phía sau. Nhưng đối phương phát hiện hành động của cô, lập tức đưa tay giữ chặt cô lại.

“Muốn trốn ư?" Ôn Thượng Tuyền cười lạnh. Cô ấy nâng mông lên, qυყ đầυ lập tức đâm một phần nhỏ vào bên trong l*и Lâm Tịch, khẽ đâm chọc ở miệng l*и.

Chỗ tư mật bỗng nhiên bị mở ra, Lâm Tịch thở hổn hển một tiếng. “Cô... Cô mau tránh ra." Cô đưa tay muốn đẩy đối phương ra. Nhưng lạ thay, thể lực của cô dường như không còn tốt như lúc trước nữa.

“Em đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt sao?" Ôn Thượng Tuyền lạnh lùng nhìn dáng vẻ từ chối của cô, càng khinh thường hơn. “Em đã ướt đến vậy rồi, còn muốn tôi tránh ra ư?" Cô ấy dừng lại, có một phần nhỏ của cây gậy thịt thô to đang ở bên trong cơ thể của Lâm Tịch, bị lỗ nhỏ của cô hút một cái, cảm thấy có hơi thoải mái.