Chương 4

“Cầu xin cô chơi tôi...." Lâm Tịch gần như muốn khóc lên, muốn tự mình cử động, đối phương lại bóp eo cô mãi không buông. Sâu bên trong hoa huyệt ngứa quá, cô muốn đối phương giúp mình giảm bớt cơn ngứa ngáy này. "Xin cô hãy đυ. tôi bằng gậy thịt của cô."

Tuy rằng cô ấy không thích Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch thật sự rất xinh đẹp. Nhìn bộ dạng mỹ nữ bị mình đυ. đến khóc lên, Ôn Thượng Tuyền nhất thời cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cúi người xuống mạnh mẽ đâm chọc bên trong hoa huyệt của cô.

“Em đúng là đồ đĩ điếm. Bình thường thì ra vẻ đoan trang, sau khi bị người ta chơi lập tức phóng đãng như vậy. Lỗ nhỏ vẫn còn đang cắn gậy thịt của tôi, không ngừng chảy nước ra bên ngoài." Ôn Thượng Tuyền nói ra những lời da^ʍ ngôn uế ngữ kí©h thí©ɧ cô, du͙© vọиɠ làm đỏ mắt cô ấy.

"Tôi chính là con điếm của cô... A... Dùng sức đâm mạnh hơn một chút nữa." Đối phương rốt cục cũng chịu nghiêm túc đυ. mình, Lâm Tịch cảm thấy nứиɠ toàn thân, ngay cả ngón chân cũng cuộn lên. Quá thoải mái... Thì ra làʍ t̠ìиɦ là một chuyện thoải mái như vậy. Chỉ tiếc đây là một giấc mơ.

“Dùng sức thêm chút nữa? Tôi sẽ đυ. nát em luôn." Ôn Thượng Tuyền đẩy hai chân cô ra, nhìn thân dưới của mình ra vào trong cơ thể cô, thịt âʍ đa͙σ bị đυ. đến lật ra ngoài, chảy ra không ít bọt mép. Hoa huyệt nhiều nước đã làm dưới thân ướŧ áŧ hết một vùng.

“Đυ. nát tôi đi, mau đυ. nát tôi đi." Lâm Tịch cầm lấy ga giường dưới thân, chiếc giường lắc lư càng lúc càng nhanh. Cuối cùng sau khi cô ấy ra sức đâm vào rút ra thêm vài cái, hoa huyệt chịu không nổi co quắp, Lâm Tịch thét chói tai đạt tới cao trào. Một dòng nước ấm tưới lên gậy thịt tráng kiện trong cơ thể.

Ôn Thượng Tuyền bị nước da^ʍ ấm áp của cô phun ra, cô ấy cắn răng, cầm eo cô đâm thêm mấy chục cái, sau đó thở dốc rút gậy thịt ra, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào giữa đùi cô.

Đùi, hoa huyệt đều được tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà của cô ấy đánh dấu, cảnh tượng da^ʍ mỹ làm cho cô ấy nhìn mà nứиɠ tới đỏ mắt. Nghĩ đến Lâm Tịch bị mình biến thành như vậy, sâu trong nội tâm của cô ấy sinh ra kɧoáı ©ảʍ khác.

Giương mắt nhìn Lâm Tịch còn đang thất thần, cô ấy ưỡn thắt lưng lên, tiếp tục đâm vào cây gậy thịt vừa mới bắn tinh ra xong vẫn còn cứng rắn. Trong tiếng thở dốc và kinh ngạc của Lâm Tịch, cô ấy bế đối phương lên đi vào phòng tắm.

“Tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ." Tài xế chạy đến một khu chung cư cao cấp trong thành phố, nói với Lâm Tịch có vẻ chật vật đang ngồi ở phía sau.

“Cám ơn." Lâm Tịch hoàn hồn mở cửa xuống xe. Bước chân thong thả đi qua phòng bảo an, đôi mắt của bảo an có chút kinh ngạc và hoài nghi, nhưng ngại những này người có tiền có việc riêng cho nên họ không dám hỏi nhiều, chỉ dám lên tiếng chào hỏi sau đó lập tức giả bộ không phát hiện.

Lâm Tịch gật đầu, kéo chặt áo khoác che đậy cơ thể của mình, dựa theo trí nhớ mà đi vào tòa nhà cô đang ở, dùng vân tay mở thang máy sau đó đến tầng trệt, ra khỏi thang máy, gấp gáp bước nhanh hơn dùng vân tay mở khóa cửa nhà tiến vào.

Sau đó cô đóng sầm cửa lại.

Cô dựa lưng vào cánh cửa, dùng sức thở dốc, sau đó chậm rãi trượt xuống đất. Bộ não vẫn vô cùng rối loạn.

Hồi lâu sau, cô hiếm khi thất thố mắng chửi: “Con mẹ nó, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì thế này?”

Cô tắm rửa một hồi lâu, da thịt toàn thân đã bị chà xát đến đỏ lên thậm chí có chút rách, chảy máu và đau đớn, lúc bấy giờ Lâm Tịch mới không cam lòng thay áo choàng tắm.

Cô quan sát trong phòng trước, sau khi tìm được phòng làm việc, cô lập tức đi vào lục lọi, mở máy tính ra. Điều may mắn duy nhất của cô chính là mặc dù thế giới này rất kỳ quái, nhưng cô có thể dựa vào vân tay cùng nhận dạng khuôn mặt mở ra tất cả đồ dùng của "người này".