Chương 11

Vui vì bạn đời của hắn là một giống cái nhân loại, nhưng cũng lo lắng vì giống cái nhân loại rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ khác.

“Tại sao lại không được?” Diệp Lam Tâm ngạc nhiên hỏi, rồi lau nước miếng của Bạch Xà khỏi môi mình.

"Bởi vì nhân loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết từ thời cổ đại. Bởi vì nhân loại yếu ớt không thích ứng được với môi trường này.”

“Còn giống cái của chúng tôi chỉ có thể động dục một lần mỗi năm, trong khi giống cái nhân loại có thể động dục mỗi tháng một lần. Điều này khiến họ trở thành tài nguyên vô cùng quý giá đối với giống đực Vạn Linh Quốc."

“Wow, nếu tôi quý giá như vậy thì tại sao không thể cho người ta biết tôi là nhân loại?”

Diệp Lam Tâm thắc mắc, không ngờ thân phận của mình trong kiếp này lại nổi tiếng đến vậy.

"Nếu những thú nhân khác biết tôi là nhân loại, chẳng phải họ sẽ mời tôi ăn uống mỗi ngày sao? Đi đâu cũng có người đón tiếp?"

Nghĩ đến những món ăn ngon, Diệp Lam Tâm liếʍ môi, đã lâu rồi cô không được thưởng thức món ngon.

“Em nghĩ nhiều rồi. Nếu các thú nhân khác biết em là nhân loại, họ chỉ tranh giành để giao phối với em thôi.”

“Em biết khu rừng Hắc Ám chứ? Bên trong đó toàn là những Lưu lạc thú tàn bạo, không giống cái nào chịu giao phối với bọn họ. Nếu họ phát hiện ra em, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt em về rừng Hắc Ám để giải quyết nhu cầu giao phối của mình."

"Đúng rồi, Diệp Lam Tâm thật sự đã chết rồi. Cô ấy bị bắt vào khu rừng Hắc Ám, rồi bị các Lưu lạc thú thay phiên nhau cưỡng bức, đến khi không chịu nổi sự tra tấn nữa mà chết."

“Cưỡng bức? Không thể nào! Ở vạn Linh Quốc các anh không có luật pháp sao?”

Diệp Lam Tâm run rẩy, nghĩ đến cảnh mình bị một đám thú xấu xí cưỡng bức, da đầu cô chỉ cảm thấy tê dại.

"Khu rừng Hắc Ám là một tổ chức độc lập với Vạn Linh Quốc. Bên trong đó tụ tập toàn những Lưu lạc thú tàn bạo, không được bất kỳ bộ lạc nào chấp nhận.”

“Vậy nên thủ lĩnh của chúng, Dạ Xoa, chính là luật pháp duy nhất ở đó.” Rick giải thích kiên nhẫn.

“Nghe giống như chỗ tụ tập của bọn khủng bố nhỉ?” Diệp Lam Tâm thuận miệng nói.

“Khủng bố?” Rick nhíu mày, rõ ràng là không hiểu khái niệm này.

“Ý tôi là những kẻ làm chuyện xấu và bị trục xuất khỏi bộ lạc.”

Diệp Lam Tâm giải thích thêm. "Ở xã hội nguyên thủy của các anh không có ngục giam. Nếu ai phạm pháp sẽ bị đuổi ra ngoài để tự sinh tự diệt."

"Đúng vậy, để sống sót trong hoàn cảnh đó, bọn chúng buộc phải nâng cao năng lực chiến đấu của mình. Vì sống trong cảnh tắm máu lâu dài, những Lưu lạc thú trở nên vô cùng tàn nhẫn và máu lạnh."

"Vậy nên, một nhân loại yếu đuối như tôi, không có sự bảo vệ của bộ lạc, chắc chắn sẽ rất khó sống sót ở Thú Thế, phải không?" Diệp Lam Tâm cúi đầu thở dài, trông ủ rũ hẳn đi.

"Đúng vậy, nhưng em là giống cái của tôi, tiểu Lam Tâm. Tôi sẽ bảo vệ em." Rick yêu chiều vuốt ve đầu cô, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.

"Ai nói tôi sẽ làm giống cái của anh!" Diệp Lam Tâm ngẩng mặt lên, kiên quyết từ chối.

Cô không muốn mỗi sáng thức dậy đều phải nhìn thấy một con rắn nằm bên cạnh mình đâu, thật quá đáng sợ!

"Nhưng chúng ta đã ký kết hiệp ước rồi, tiểu Lam Tâm. Em không muốn tôi sao? Tôi sẽ rất đau lòng đó." Rick trưng ra vẻ mặt ủy khuất, như sắp khóc đến nơi.

Biểu cảm dễ thương ấy khiến Diệp Lam Tâm suýt nữa mềm lòng.

“Ký hiệp ước gì chứ? Chúng ta ký hiệp ước lúc nào?” Diệp Lam Tâm ngơ ngác hỏi, cố phủ nhận mọi chuyện.

“Lúc nãy chúng ta đã hôn môi.” Rick nhấn mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của cô, như muốn hôn cô thêm lần nữa.

“A, vậy mà cũng coi là ký hiệp ước sao?” Diệp Lam Tâm cảm thấy bối rối.