Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Giống Cái Quý Hiếm Được Sủng Ái

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không phải đây là xã hội văn minh sao?

Sao vẫn còn chuyện ăn tươi nuốt sống thế?

Diệp Lam Tâm không nhịn được mà chửi thầm.

“Con no rồi.” Diệp Lam Tâm quay đi, không dám nhìn vào cái đuôi vẫn còn nhỏ máu kia.

“Thôi được, không ăn cũng không sao, tối nay có lửa trại, chúng ta sẽ được ăn ngon.” Người phụ nữ trung niên mập mạp xoa đầu cô.

“Đúng rồi, bảo bối của mẹ, mau thay bộ quần áo kỳ lạ này đi." Diệp Lam Tâm đang mặc áo thun ngắn tay, quần đùi bò và đôi giày vải trắng.

Bộ đồ của Diệp Lam Tâm này rất khác lạ so với thời đại ở đây.

Trong lúc nói chuyện, một con công lớn tiến vào, trong miệng ngậm một bộ quần áo.

Theo Alicia*, Diệp Lam Tâm ăn mặc rất keo kiệt.

*Mẹ nguyên chủ.

Diệp Lam Tâm nghe từ Alicia rằng tổ tiên họ tiến hóa từ dã thú, trải qua bao giai đoạn mới hóa thành người.

Những ai không thành công chỉ là thú thường, sẽ bị các thú nhân khác săn làm thức ăn và vật trang trí.

Quần áo ở đây rất quý, đồng thời cũng thể hiện địa vị. Thú thường chỉ mặc da thú nguyên thủy, nhiều con cả đời chưa từng mặc quần áo.

Nhìn bộ quần áo da dày nặng nề và mồ hôi trên trán người phụ nữ, Diệp Lam Tâm thấy nóng nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, mặc chiếc áo khoác da hổ vào.

Cô quyết định ở lại gia tộc khổng tước trước, nếu nguyên chủ không quay về, cô sẽ tính sau.

Diệp Lam Tâm tiếp tục dò hỏi về chuyện của nguyên chủ.

Từ Alicia, cô biết nguyên chủ có tên mà diện mạo giống mình, chỉ khác là trên mặt có vết bớt đỏ.

Diệp Lam Tâm nói dối rằng cô đã hái trái cây trong rừng ăn, sau đó mặt nóng rát, vết bớt liền biến mất.

Thú nhân kính sợ thiên nhiên nên người phụ nữ không hề nghi ngờ, chỉ nghĩ con gái gặp may.

Trước đây, vì vết bớt trên mặt, Diệp Lam Tâm bị không ít giống cái khác chê cười. Vì tự ti và không thể hóa thú, nên dù nguyên chủ đã lớn nhưng vẫn chưa kết đôi.

Diệp Lam Tâm nghe xong chỉ cảm thấy vui vẻ, cô không muốn có nhiều thú phu như những người ở đây đâu!

Sau đó, khi Alicia rời đi, Diệp Lam Tâm lẻn đi tìm trái cây ăn lót dạ.

May mắn gia tộc khổng tước có nhiều trái cây, đủ để cô no đến tiệc lửa trại.

Tiệc lửa trại chắc chắn có rất nhiều thịt nướng!

Cả chiều Diệp Lam Tâm đều mong đợi tiệc tối.

Buổi tối, sau khi ăn diện kĩ càng xong, Diệp Lam Tâm cùng mẹ đến tiệc lửa trại của lễ hội vạn thú, ngồi chờ bữa tiệc bắt đầu.

Bên cạnh cô là con công từ khi mới tỉnh dậy, ánh mắt nó dịu dàng nhưng chưa hóa hình, có lẽ đây là Phó thú của Alicia, tương tự người hầu thời xưa.

Trong thế giới này, mỗi giống cái đều có Phó thú phục vụ.

Những kẻ yếu kém sẽ bị nô dịch để phục vụ cường giả.

Còn giống cái vừa sinh ra đã ở hình người, giống như Diệp Lam Tâm vậy. Và giống cái sẽ không thể hóa thú.

Thế giới này rất khoan dung với giống cái, dù không hóa thú, nhưng nếu sinh đẻ được, thì họ cũng được ưa chuộng.

Vì vậy, Diệp Lam Tâm không phải chịu khổ sở.

“Mẹ, con công này là Phó thú của mẹ sao?” Diệp Lam Tâm tò mò hỏi.

Con công hoa nghe vậy, ánh mắt tối lại, cúi đầu, quay người đi.

Alicia thở dài, nói: “Phật Lôi Đức đúng là Phó thú.”
« Chương TrướcChương Tiếp »