Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Giống Cái Quý Hiếm Được Sủng Ái

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Diệp Lam Tâm đang suy tư không biết "Địa Long" là gì, một Phó thú đã mang một khay lớn tới trước mặt cô.

Đôi mắt của Alicia sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái khay không chớp mắt, nước miếng dường như sắp chảy ra.

“Nó ngon đến vậy ư?” Diệp Lam Tâm tò mò mở nắp khay ra.

Trên khay là một con giun to cỡ cổ tay, vẫn còn sống, thân mình bóng mượt đang từ từ ngọ nguậy.

Ánh mắt của Alicia rực sáng, sau khi mở nắp khay, bà nhanh chóng cắn vào đuôi con giun, một ngụm nhai nát, miệng đầy chất đạm.

Lưỡi bà liếʍ quanh môi rồi nuốt trọn.

“Ọe!” Diệp Lam Tâm kinh hoàng nổi da gà toàn thân.

Thì ra đây là món ăn ngon nhất của Vạn Linh Quốc!

Cô còn tưởng là món thịt nướng gì đó…

Diệp Lam Tâm đã quên những người này đều là thú, bản năng của họ là thích ăn thịt, mà con giun này, với cơ thể đầy "thịt" giàu dinh dưỡng, thực sự có thể giữ mãi thanh xuân.

Giun là một món ngon đối với nhiều loài động vật ăn thịt và ăn tạp.

Mẹ cô là một con khổng tước, chính là một loại gà mỹ lệ, mà gà thì thích ăn giun nhất.

Hơn nữa, con giun này không phải là giun bình thường, chất thịt của nó tươi ngon hơn thời hiện đại rất nhiều.

“Bảo bối của mẹ, sao con không ăn?” Alicia nhìn khay của Diệp Lam Tâm, nước miếng chảy ròng.

“Con, con no rồi, mẹ ăn đi.” Diệp Lam Tâm không dám nhìn thẳng, cô thực sự rất sợ những loài động vật không có chân hoặc có quá nhiều chân.

“Cảm ơn bảo bối,” Alicia nhanh chóng gặm con giun, như sợ Diệp Lam Tâm đổi ý.

Chỉ trong chốc lát, con giun đã bị hút sạch, chỉ còn lại lớp da.

“Ọe!” Diệp Lam Tâm không thể chịu đựng thêm, cô lập tức đứng dậy rồi chạy đi.

Cô tìm một nơi vắng vẻ bên bờ cát để nôn mửa, tất cả trái cây buổi chiều đã bị nôn ra hết, dạ dày trống rỗng.

Cuối cùng, sau khi nôn hết, Diệp Lam Tâm ngơ ngác ngồi trên bờ cát, đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình thật thê lương!

Sao nữ chính trong truyện xuyên không được bàn tay vàng, được sủng ái… Còn cô ngay cả ăn uống cũng khó khăn như vậy!

Cô có thể chịu đựng được cuộc sống không có nhà vệ sinh, nhưng không thể chịu nổi cuộc sống không có đồ ăn ngon!

Diệp Lam Tâm thật sự ngửa mặt lên trời hét dài.

“A a a a a, tôi muốn ăn thịt!”

“Tôi có thể ngồi đây với em không, Tiểu Lam Tâm?” Một giọng nam ấm áp như làn gió xuân vang lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »