Chương 8

“Tôi có thể ngồi ở đây không, Tiểu Lam Tâm?” Một giọng nam ấm áp và dịu dàng vang lên, làm người nghe có cảm giác như được tắm trong làn gió xuân.

Diệp Lam Tâm ngượng ngùng ngừng thét lại.

“Anh là ai?” Cô cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, không, đúng ra là nam thú!

Là một giống cái đi lạc, cô biết tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm.

“Em không nhớ tôi sao? Ban ngày chính tôi đã đưa em về nhà đấy.” Người đàn ông cười dịu dàng, đưa một miếng thịt nướng cho Diệp Lam Tâm.

“Cảm ơn.” Cô không khách sáo nhận lấy miếng thịt và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cô thực sự rất đói, cuối cùng cũng có thể ăn một món ăn bình thường rồi.

“Vậy em là ai?” Người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Tôi là Diệp Lam Tâm.” Miệng cô đầy thức ăn, nên chỉ có thể lẩm bẩm đáp lại.

Đối với cô, ai cho thịt thì người đó là bạn tốt!

“Em không phải Tiểu Lam Tâm.” Đôi mắt đào hoa của người đàn ông trở nên nghiêm khắc, như đang cảnh cáo Diệp Lam Tâm không được nói dối.

“Anh biết tôi sao?” Cô có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ mình đã bị phát hiện?

“Ừ, mặc dù em rất giống Diệp Lam Tâm, nhưng tôi có thể cảm nhận em không phải. Có quá nhiều thứ khác biệt trên người em.”

Vết bớt có thể đột nhiên biến mất, ký ức cũng có thể đột nhiên bị lãng quên, nhưng bản chất thì sẽ không thay đổi hoàn toàn.

Diệp Lam Tâm trước mặt rõ ràng không giống với người mà anh từng biết.

Từ lúc cứu giống cái này, anh đã bắt đầu nghi ngờ.

Sau đó, khi quay lại tìm, anh đã phát hiện thi thể của Tiểu Lam Tâm.

Bây giờ, anh đang đợi cô thú nhận sự thật.

“Đúng vậy, tôi thực sự không phải là cô ấy, nhưng tên của tôi cũng là Diệp Lam Tâm.” Thấy người đàn ông rất quen thuộc với nguyên chủ, cô thẳng thắn thú nhận.

“Ồ?” Đôi mắt đào hoa nhìn cô với sự tò mò và dò xét.

“Tôi đã nói xong rồi, giờ đến lượt anh. Anh là ai, làm sao biết tôi không phải Diệp Lam Tâm?” Cô cười gian xảo.

“Tôi là ai sao?” Anh nhẹ nhàng lặp lại lời Diệp Lam Tâm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn sâu vào mắt cô.

Người đàn ông đứng dậy, xoay người một vòng.

Đôi chân dài của anh lập tức biến thành một cái đuôi rắn khổng lồ, dài chừng ba mét.

Mái tóc đen dài rơi xuống trước l*иg ngực cường tráng, khuôn mặt thanh tú như ngọc, làn da trắng mịn màng như ngọc bích.

Trên khóe môi treo một nụ cười nhẹ nhàng, tươi tắn và tao nhã, khiến người ta có cảm giác dễ chịu như đang tắm mình trong ánh nắng xuân.