Chương 12

Khi nhóc hồ ly lẻn vào nội điện thì đám cung nhân đã hít một hơi khí lạnh, ngoan nha, đây chính là nơi bệ hạ đi ngủ, khi bọn họ tiến vào nhìn thấy nhóc hồ ly nhảy lên long sàng, mồ hôi lạnh của cung nhân trực tiếp nhỏ xuống, mùa đông khắc nghiệt nhưng sau lưng đều đổ mồ hôi, chỉ thấy móng vuốt nhỏ kia làm nhăn chăn vàng, lại đối xử bình đẳng giẫm lên gối đầu bệ hạ, quá to gan lớn mật! Cả đám đều cảm thấy đầu óc trên cổ không thể nào an ổn.

“Tiểu tổ tông! Đây chính là đại tội chém đầu!”

Nhóc hồ ly đã chơi điên rồi, ở trên long sàng vui vẻ chơi parkour không buông tha bất kỳ chỗ nào, thành công làm cho long sàng hỗn loạn không thể nhìn nổi, sau đó lại nhảy xuống giường rồi đυ.ng vào bình sứ xanh cắm mấy cành kiều hoa, bình sứ giá trị liên thành lắc lư rơi xuống đất, cành hoa rơi đầy đất.

Cung nhân tối sầm hai mắt, tuy nói hiện tại ngăn trở đã muộn nhưng nếu không ngăn lại còn không biết sẽ phát sinh cái gì, vì vậy sáu vị cung nhân trong điện liếc mắt nhìn nhau, động tác nhẹ nhàng chậm rãi vây quanh đi lên...

-

Bạo quân trở về đã là một canh giờ sau.

Các cung nhân quỳ trên mặt đất thở hổn hển chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, vốn muốn bắt lấy nhóc hồ ly đột nhiên ầm ĩ này bỏ vào trong l*иg sắt, ai biết nhãi con này thật sự quá linh mẫn, sức sống bắn ra bốn phía căn bản không bắt được.

Tiêu Nhất bước vào ngưỡng cửa lập tức chú ý tới sự khác thường trong điện.

Trong điện, bình phong nằm ngang trên mặt đất, thảm trên giường mềm nửa buông xuống, cánh hoa loạn thất bát tao trên mặt đất bị giẫm chỗ nào cũng có... một phòng hỗn độn.

Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.

Ánh mắt Tiêu Nhất rơi vào trên người đầu sỏ gây nên.

Lê Miên phát tiết hết tinh lực tràn đầy, giờ phút này lý trí hồi phục cũng biết mình gây đại họa, chột dạ đến không thể chột dạ hơn nữa, mặt ngoài miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, sau khi cảm nhận được tầm mắt bạo quân ném tới như có thực thể, y nâng mắt hồ ly lên, vẻ mặt vô tội nhìn lại đối phương.

Hu...... Nhóc hồ ly cái gì cũng không biết.

“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng......”

Uy áp của Tiêu Nhất giống như một thanh khảm đao treo trên cổ chưa rơi xuống, cho dù hắn không lên tiếng nhưng cung nhân lại cảm thấy không khí giờ phút này còn đáng sợ hơn so với hình phạt bị lăng trì, rất nhanh cung nhân quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ, điều này làm cho Lê Miên không có cách nào giả chết, dù sao đây là tai họa y mạc danh kỳ diệu làm ra.

Lê Miên đứng lên từ trên mặt đất, trực tiếp chạy về phía bạo quân "gào khóc" hai tiếng với hắn, xét thấy bạo quân không nghe hiểu hồ ngữ, Lê Miên bắt đầu dùng móng vuốt khoa tay múa chân.

Vì thế trong tẩm cung có một màn này......

Nhóc hồ ly làm "người mẫu linh hoạt" hai chân đứng, đệm thịt nhỏ dẫn đầu chỉ chỉ cung nhân cầu xin tha thứ, sau đó khoát tay với bạo quân, lại chỉ chỉ hiện trường sự cố bị hỏng bét, lập tức vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, biểu đạt những cái đó là do ta làm, không quan hệ với những cung nhân này.

Lúc này Tiêu Nhất ngược lại không xuyên tạc ý tứ của nhóc hồ ly, "Muốn trẫm buông tha bọn họ?”

Lê Miên gật gật đầu, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, có điều vốn cũng không quan hệ với những cung nhân đáng thương này, là y đột nhiên không khống chế được tung hoành náo loạn thành như vậy.

Quả nhiên y nghe được câu tiếp theo của bạo quân: "Thay bọn họ cầu tình, chi bằng ngẫm lại chính mình.”

Lê Miên bụp một cái ngồi ở trên mặt đất, tròng mắt nhỏ lưu loát mà chuyển động, rất nhanh tứ chi tiến lên ôm chặt bắp chân bạo quân, cái mông nhỏ trực tiếp ngồi ở trên giày bạo quân, "gào khóc thảm thiết" cầu xin tha thứ.

Tiêu Nhất: "......"

Dù sao bây giờ y là một động vật, nhóc hồ ly tung cái bát bán tí manh liên quan gì Lê Miên y? Nghĩ như vậy Lê Miên càng thả lỏng, cũng không biết có phải là tập tính tự mang theo trong xương động vật nhỏ hay không, động tác Lê Miên xin tha thứ làm tương đối thuần thục giống như trước đây làm động tác này rất nhiều lần, tương đối không xa lạ gì, tứ chi ngắn nhỏ của y gắt gao bám chân bạo quân, đầu cọ xát lấy lòng, lắc lắc cái đuôi nhung.