Chương 15

Lê Miên: "......"

Lúc này Lê Miên mới phát giác ra, tuy rằng tiểu tử kia khai linh thức nhưng đến cùng vẫn là động vật nhỏ.

Thật xấu hổ.

Người bạn này của y không phải là ăn sống côn trùng chứ?

Chim sẻ nhỏ thấy thế vội vàng mổ hai cái, đây chính là ân công từ xa mang tới cho nó, nó chỉ là chưa ăn qua, trước kia không phải là không có điều kiện để ăn cái này sao, không có nghĩa là không thể ăn, "Ăn ngon!"

Mặt hồ ly Lê Miên giãn ra, có thể ăn là tốt rồi.

Có điều dạ dày chim nhỏ, ăn không được bao nhiêu đã ợ một cái, Lê Miên mang theo vài cái đùi gà, còn lại đều vào bụng hồ ly của mình, ăn xong chôn đệm thịt nhỏ dầu mỡ vào trong tuyết coi như rửa tay, lại lấy vải cẩn thận lau chùi, làm hồ ly cũng là tương đối chú ý.

Sau khi một hồ một chim ăn no thì mở bụng ra nằm ở trên đống tuyết, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, phơi nắng cực kỳ thoải mái, dưới thân tuyết đọng thật dày cũng mềm mại.

Chim sẻ nhỏ lại bắt đầu líu ríu: "Ân công, vậy sau này ngươi phải ở lại bên người xấu sao?"

Kẻ xấu chỉ bạo quân, chim sẻ nhỏ vẫn rất sợ hắn.

Nhóc hồ ly ngao nói: "Ở chứ, có ăn có uống không phải đói bụng, ngươi đừng gọi ta ân công, ta có tên, ta gọi Lê Miên, ngươi tên là gì?"

Chim sẻ nhỏ không biết hai chữ Lê Miên, "Ân công.”

Một con chim nhỏ làm gì có tên, gọi là chim nhỏ.

Lê Miên gào khóc vài cái: "Hay là gọi Tiểu Hôi đi.”

Trên trán chim sẻ nhỏ có một cái lông màu nâu xám.

Nhóc hồ ly nói cái gì chính là cái đó, chim sẻ nhỏ rất nghe lời y, vui vẻ nói: "Gọi là Tiểu Hôi!”

Thụ tinh ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm: "..." Cái tên này đặt cũng tương đối tùy tiện.

-

Phơi nắng xong Lê Miên bò dậy, bụng thoải mái, tinh thần sung sướиɠ còn chưa thỏa mãn, y phải trở về tìm bình dương khí chuyên dụng của y.

Trời đông giá rét, Lê Miên để Tiểu Hôi ở ngự hoa viên cũng không yên lòng, đơn giản đóng gói nó mang đi.

Chim sẻ nhỏ vừa nghĩ tới bạo quân, móng vuốt i nắm lấy lông Lê Miên trên lưng, run lẩy bẩy: "Thật muốn đi sao?"

Lê Miên: "Ban đêm lạnh, nhóc sẽ đông cứng.”

Chim sẻ nhỏ ngậm miệng, hai buổi tối nay không có đuôi lông nhung làm chăn chắn gió cho nó, ban đêm suýt chút nữa không qua được.

Lê Miên chạy ra ngoài hơn một canh giờ các cung nhân căn bản không biết, giờ phút này nhìn l*иg sắt trống rỗng còn ngẩn ngơ không kịp phản ứng.

Tiêu Nhất trở về trước Lê Miên một bước, khoanh tay đứng ở trước l*иg sắt, toàn thân đều lộ ra rét lạnh, tầm mắt dừng ở cửa sổ mở rộng, không cần nghĩ cũng biết nhóc hồ ly là nhảy cửa sổ chạy.

Ở ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng cung nhân dập đầu.

Chim sẻ nhỏ rùng mình một cái: Cứu mạng!

Lê Miên:...

Tôn công công cũng là nóng lòng sợ nhóc hồ ly đi mất nên đang định phái người đi tìm, kết quả thấy y rất là thanh thản đi bộ trở về, thở phào nhẹ nhõm, "Ai u, tổ tông ơi ngài đi nơi nào?"

Lê Miên suýt chút nữa bị tiếng tổ tông ơi buồn nôn này tiễn đi.

Tiêu Nhất xoay người lại thấy nhóc hồ ly như không có việc gì nhảy vào, ba bước hai cái lại gần, thuần thục nâng cái đầu nhỏ kia cọ vào bắp chân của mình.

Vừa mới chuẩn bị mở miệng lại thấy một vật nhỏ lăn xuống từ trên người hồ ly ngu xuẩn.

Chim sẻ nhỏ có thân thể tròn vo lăn trên mặt đất hai cái, giống như gà con chôn đầu ở trước ngực run lẩy bẩy.

Lê Miên thấy thế vội vàng lấy đuôi che chim nhỏ lại, nghiêng đầu nháy mắt với bạo quân, giống như đang nói cái gì ngươi cũng không thấy.

Tiêu Nhất: "..." Giấu đầu hở đuôi.

Đối với nhóc hồ ly len lén chạy ra ngoài, những hạ nhân trong điện này lại không một ai biết được, thật sự là thất trách nên phạt.

Lê Miên nghe được bạo quân hạ lệnh muốn kéo những cung nhân này ra ngoài đánh hai mươi bản, lúc này bối rối, y là một người hiện đại, cho dù là lúc trước ở ngự hoa viên thấy qua một câu nói nhẹ nhàng của bạo quân là muốn hái đầu cung nhân này, nhưng sợ hãi cũng chỉ trong chốc lát qua đi lại quên, đã quên ở cổ đại này là hoàng quyền tối thượng, hoàng cung lại là địa giới ăn thịt người không nhả xương, mạng cung nhân như con kiến hôi, đầu tùy thời giắt ở trên thắt lưng quần sống qua, là sống hay chết thường thường chỉ là một câu nói của bạo quân.