Chương 29

Mực nước nhuộm ra vốn chỉ là đệm thịt nhỏ lót lên, ai biết nhóc hồ ly phản ứng lớn như vậy cuối cùng khiến cho cả người đều dính vào, hiện giờ mực nước có hơi khô dính vào bộ lông trắng như tuyết kia kết thành từng lọn từng lọn, Lê Miên dùng vẻ mặt cầu xin nhưng trong lòng ân cần thăm hỏi bạo quân tám trăm lần.

Cái này hiển nhiên dùng khăn lau không sạch.

Vì thế Tiêu Nhất mang theo Lê Miên đi Ngự Trì cung nơi hắn tắm rửa cách tẩm điện một đoạn, lần đầu tiên nhóc hồ ly cưỡi rồng liễn còn có hơi mới lạ, bởi vì trên người y có mực nước, đêm đông bên ngoài lại lạnh nên trực tiếp bị bao phủ bởi áo khoác cổ hạc màu đen còn lưu lại mùi thơm lạnh trên người bạo quân, nhóc hồ ly nho nhỏ được bọc trong áo khoác đặt ở trên long liễn ấm áp lại thoải mái, vén cổ hạc ra thăm dò nhìn bốn phía, con ngươi đen nhánh nhìn cái gì cũng mới lạ.

Dù sao bên trong nhóc hồ ly là người hiện đại, nào có từng tận mắt chứng kiến cổ đại thật sự.

Tiêu thấy y thò đầu ra, đều còn muốn rơi xuống từ đệm mềm, "Ngồi yên.”

Dọc theo góc cung điện đều treo đèn cung đình, tiểu thái giám đi bốn phía Long liễn cầm đèn dẫn đường trong tay, Lê Miên được răn dạy quy củ quy củ ngồi xuống, mắt đen hạt đậu xoay tròn, nương theo ánh nến đánh giá hoàng cung ban đêm so với ban ngày càng thêm trang mục nguy nga, lại giống như một con dã thú ngủ đông có vẻ đặc biệt yên tĩnh ở nơi lạnh lẽo này.

-

Cung nhân đã thay xong nước trong ao, dụng cụ rửa mặt đầy đủ mọi thứ đặt trên giá, nhóc hồ ly bị trùm đầu bọc trong áo khoác được Tiêu Nhất ôm vào trong điện.

Tiêu Nhất không thích người ta đến gần hầu hạ, lúc tắm rửa cũng không cho ai ở lại, khi nhóc hồ ly nhảy ra từ trong áo khoác cũng phát hiện trong ngự trì cung này chỉ có y và bạo quân.

Thang trì xây dựng đặc biệt khí phách, nước ấm thư thái được rót vào, trên đầu rồng khảm dạ minh châu ở bốn góc rót nước vào tỏa ra sương khói lượn lờ rạng rỡ ánh sáng, chiếu vào trong điện sáng như ban ngày.

Tiêu Nhất ngoắc tay: "Lại đây.”

Nhóc hồ ly vốn bị nhiệt khí trong điện này hấp đến đầu óc choáng váng, nghe vậy nhanh chóng vui sướиɠ đát đát đát chạy tới.

Thân phận bạo quân này còn chưa bao giờ hầu hạ ai, đợi nhóc hồ ly hấp tấp chạy tới dừng lại nghiêng đầu nhìn hắn, Tiêu Nhất dừng một chút nâng ngón trỏ khớp xương thon dài lên chỉ về phía ao, "Nhảy xuống.”

Nhóc hồ ly: "???”

Nhảy... nhảy xuống?

Thang trì này nhìn không cạn, cái đầu nhỏ bé của y xuống nước thật sự an toàn sao?

Lê Miên ngẩng đầu nhìn nhau với Tiêu Nhất lại nhìn vào trong hồ, sương mù lượn lờ không biết nông sâu đáng sợ nhất, y theo bản năng lui về phía sau hai bước, cũng không biết có phải là bản tính sợ nước của hồ ly hay không, Lê Miên đứng ở ven hồ đều có hơi khó chịu.

Tiêu Nhất: "Không phải muốn rửa sạch sao? Không xuống nước làm sao rửa?”

Lê Miên lắc đầu, phút chốc rời xa cái ao.

Hu hu hu, y không cần xuống nước, y không cần tắm.

Tiêu Nhất có hơi máu lạnh: "Bẩn.”

Y bẩn như vậy là vì ai? Lê Miên nghe vậy cực kỳ bất mãn hận không thể đi lên cắn hắn hai cái.

Nhóc hồ ly hạ quyết tâm không xuống nước, giấu ở phía sau màn che sống chết không đi ra, Tiêu Nhất thấy thế không hề quản y nữa, cởϊ áσ bào xuống nước.

Nghe được âm thanh nước chảy dao động, nhóc hồ ly thò đầu ra từ sau bình phong, bên cạnh ao không còn bóng dáng bạo quân, y đát đát đát chạy ra ngoài, chỉ thấy bạo quân đang nhắm mắt tựa vào trong ao cách đó không xa, hơi nước sương mù dưới nước nhìn không rõ lắm, Lê Miên dùng mắt đo độ sâu của nước một chút, nhấn chìm y là chuyện không thành vấn đề, cứ như vậy bạo quân lòng dạ hiểm độc này lại để cho y nhảy xuống, tức giận đến mức nhóc hồ ly ở trên bờ nhe răng trợn mắt hừ hừ.

Bạo quân lại rất biết hưởng thụ, mang y tới đây sẽ mặc kệ y sao?

Tiêu Nhất nghe được nhóc hồ ly cố ý ở trên bờ nháo ra động tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào, ngay cả một ánh mắt cũng không cho y, Lê Miên gấp đến độ xoay quanh ở trên bờ.

Hu hu hu, y cũng muốn ngâm mình!

Rốt cuộc còn bao lâu mới có thể biến thành người đây?