Chương 35

Tiêu Nhất đi tới, nhóc hồ ly dồn khí vào đan điền, lực chú ý rất lớn nên căn bản không ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo, Tiểu Thanh quỳ xuống đất hành lễ, Tôn công công làm thủ thế bảo hắn không nên lên tiếng.

Móng vuốt chim sẻ nhỏ quá ngắn, hai cánh tạo thành hình chữ thập khoanh chân trực tiếp đứng ở trên tuyết, nhắm hai mắt, còn đang cân nhắc những lời dồn khí vào đan điền này là thế nào, nghĩ mãi mà không rõ nên mở miệng chiêm chϊếp: "Ân công, đan điền là cái gì?”

Nhóc hồ ly cũng không biết, "Vậy hít vào không được thở ra.”

Ngao xong một hơi thở ra lại vội vàng dồn khí vào đan điền, nhưng mà thật sự không thể nhịn được, nhóc hồ ly bị chính mình làm cho sặc sụa ho khan, chờ ngửi được mùi thơm quen thuộc, tinh thần chấn động, ngửa đầu chạm mắt với con ngươi đen thẫm của bạo quân.

Nhóc hồ ly bùm một cái nằm ngửa ở trên tuyết ánh mắt lưu loát lộ ra vô tội, vì tu luyện trở nên mạnh mẽ nên chim sẻ nhỏ cố nén sợ hãi đối với bạo quân, học y hệt động tác của nhóc hồ ly, ngã ngửa về sau móng vuốt nhỏ hướng lên trời.

Tiêu Nhất: "...?”

Nhóc hồ ly: "......"

Tiêu Nhất đứng ngay phía trên Lê Miên, cụp mắt như thuận miệng hỏi: "Đang làm gì?”

Nhóc hồ ly ho khan vài tiếng hô hấp mới thuận lại, giờ phút này thấy bạo quân trở lại, y linh hoạt xoay người lưu lại một cái hố to hình hồ ly ở đống tuyết, sau đó tứ chi lủi một cái ôm chân Tiêu Nhất ngao ngao ngao, nhìn như trả lời vấn đề nhưng trên thực tế ỷ vào bạo quân nghe không hiểu mà đang khẩu xuất cuồng ngôn - -

Hừ, sau khi tu luyện thành công, người đầu tiên ta thu thập chính là ngươi!

Chim sẻ nhỏ bên cạnh nghe được câu đại nghịch bất đạo này vội vàng trở mình sợ tới mức đâm đầu vào trong đống tuyết, cái gì cTiểu Hôi ũng không nghe thấy nha.

Tiêu Nhất nhìn kỹ biểu tình của nhóc hồ ly: "Đang mắng trẫm.”

Nhóc hồ ly nghiêng đầu nhìn về phía bạo quân, chớp chớp mắt giả ngu: "Ngao.”

Tiêu Nhất: "......"

Không trung lại bắt đầu nổi tuyết, Tôn công công tiếp nhận đồ che mưa cung nhân trình lên, giơ lên ô giấy dầu vẽ tranh sơn thủy ở phía sau Tiêu Nhất, "Bệ hạ, nên dùng bữa.”

Tiêu Nhất không tiếp tục truy cứu, liếc mắt nhìn nhóc hồ ly còn ôm chân hắn không buông, lạnh nhạt nói: "Buông trẫm ra.”

Từ trước đến nay Lê Miên vào tai trái ra tai phải đối với lời của hắn, một buổi sáng không gặp, chẳng phải lúc này nên nhanh chóng bổ sung năng lượng sao, vì thế dính dính mà cọ cọ y bào Tiêu Nhất.

Hả???

Hình như "dương khí" có hơi yếu, cọ như vậy mà không còn tinh lực dư thừa như lúc trước có thể chạy mười vòng quanh Ngự hoa viên, tại sao lại như thế?

Lê Miên không xác định, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cụm, ôm chặt lại cọ hai cái, vẫn như thế, không phải ảo giác của y, tại sao có thể như vậy? Trong lúc suy nghĩ nhóc hồ ly buông lỏng bạo quân.

Tiêu Nhất liếc y một cái, sau đó nhấc chân đi về phía tẩm cung.

Lê Miên còn đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bây giờ y miễn dịch với loại cọ này?

Tôn công công thấy nhóc hồ ly không theo kịp, cũng không dám ám chỉ trước mặt bệ hạ, trong lòng thở dài, hôm nay tổ tông này làm sao vậy? Ngày thường không phải dính chặt bệ hạ sao?

Đến bây giờ Lê Miên cũng không hiểu rõ rốt cuộc dương khí này xảy ra chuyện gì, không nghĩ ra nguyên cớ, thấy chim sẻ nhỏ chổng ngược toàn bộ đầu đều cắm ở trong đống tuyết, y nhanh chóng đào nó ra, nghĩ đến chim này vừa mới học động tác nằm ngửa của mình, quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, "Chim nhỏ ngu ngốc.”

Chim sẻ nhỏ run rẩy lắc tuyết trên đầu, khó hiểu nói: "Ân công, tại sao ngươi lại mắng ta nha?"

Nhóc hồ ly trợn mắt nói bừa: "Ngu ngốc không phải mắng đâu, là khen ngươi đáng yêu.”

Chim sẻ nhỏ nhất thời ngượng ngùng chôn cái đầu nhỏ xuống, "Ta đây là chim nhỏ ngu ngốc.”

Nhóc hồ ly: "......"

Chim sẻ nhỏ: "Ân công, vậy chúng ta còn tiếp tục tu luyện không? Ta hơi đói bụng.”

Đừng nói chim sẻ nhỏ có hơi đói bụng, Lê Miên dậy sớm chỉ uống chút nước, vừa rồi dính dính với bạo quân cũng không làm cho tinh thần y phấn khởi, đối diện với ánh mắt đáng thương của Tiểu Mập Mạp, bụng của y cũng đang kháng nghị, "Buổi tối tu luyện, hôm nay không có mặt trời linh khí không tốt, về trước đi.”