Chương 37

Tiêu Nhất bất động thanh sắc liếc y.

Nhóc hồ ly không sợ chút nào, cười híp mắt lấy ra một miếng cá cuốn, làm bộ muốn đút cho hắn ăn.

Tiêu Nhất nhướng mày: "Lại muốn bị phạt?”

Nhóc hồ ly nhanh chóng thu hồi đệm thịt nhỏ, y cũng không muốn lại bị bút lông dính mực gãi đệm thịt nhỏ, thật sự rất ngứa, cũng không muốn biến thành than đá bẩn.

Dường như Tiêu Nhất không muốn truy cứu y, ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn mặt bàn, "Mang rượu tới đây.”

Từ trước đến nay Lê Miên chỉ sợ một nửa, nghe vậy y kéo chung rượu ra, sau đó lại ngửa đầu ùng ục ùng ục uống một hơi cạn sạch rượu trong chén ở trước mặt Tiêu Nhất, đệm thịt nhỏ còn cầm chung rượu lật đáy cho bạo quân xem, một giọt cũng không còn.

Tiêu Nhất: "......"

Tôn công công đã tới bên bàn ăn, thấy cảnh tượng này hắn yên lặng lui về phía sau hai bước, đây là khıêυ khí©h trắng trợn rồi!

Nhóc hồ ly nhất thời phản nghịch uống cạn rượu, trên thực tế rượu này cay vô cùng, y nhịn lại nhịn thật sự không nhịn được, thốt ra: "Nước, muốn uống nước!"

Sau khi nói xong, tẩm điện yên tĩnh đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Nếu như không nghe lầm, nhóc hồ ly vừa mới mở miệng, không phải tiếng gào khóc mà là... nói tiếng người???

Lê Miên còn chưa kịp phản ứng, lè lưỡi ra ngoài hà hơi, sốt ruột vẫy đệm thịt nhỏ với Tiểu Thanh cách đó không xa.

Hu hu hu, đây là rượu gì vậy? Cũng quá khó uống!

Ngày thường đều là Tiểu Thanh rót nước cho nhóc hồ ly, giờ phút này Tiểu Thanh khϊếp sợ ngây người tại chỗ, là hắn nghe lầm sao? Không chỉ hắn ngây ngẩn cả người mà người ở đây nghe được mấy tiếng này đều là biểu tình kinh ngạc mang theo kinh nghi.

Nhóc hồ ly thấy tất cả mọi người không để ý tới mình, y bị rượu hun đến mức nước mắt đều muốn chảy ra, đây là rượu mạnh, vừa rồi Lê Miên uống rất gấp, rõ ràng là nhóc hồ ly không giỏi uống rượu, giờ phút này rượu sộc lên não khiến tư duy trở nên chậm chạp, đầu óc choáng váng đứng tại chỗ lặp lại nói: "Cay quá, nước, muốn uống nước.”

Giọng nói réo rắt xen lẫn một chút vội vàng, trong âm sắc lại lộ ra một chút ngọt ngào khác với tiếng kêu nũng nịu bình thường của nhóc hồ ly, chỉ cần nghe âm thanh này thôi phảng phất trong đầu có thể phác họa ra một vị thanh niên khí chất thanh tao nhã nhặn, hiên nhiên không phải là âm thanh mà nhóc hồ ly ngây thơ lại bướng bỉnh trước mắt này có thể phát ra.

Nếu như tiếng "muốn uống nước" vừa rồi còn có thể nói là nghe nhầm, câu "cay quá" này hoàn toàn làm cho biểu tình mọi người biến ảo khó lường, ngay cả chim sẻ nhỏ cũng thăm dò chui ra từ ổ nhỏ, biểu tình nhỏ kinh ngạc há to miệng.

Tiêu Nhất là người tương đối trấn định nhất ở đây, cho dù là như thế nhưng biểu tình thường ngày ít có cảm xúc của hắn vẫn xuất hiện một chút dao động, trong lúc tất cả mọi người chưa hoàn hồn, hắn giơ tay rót chén trà đưa tới, nhóc hồ ly cảm động nước mắt lưng tròng, lúc này cầm lên ùng ục uống sạch sẽ.

Tiêu Nhất bất động thanh sắc nói: "Còn muốn uống nước không?”

Một chén nhỏ này làm sao mà đủ chứ, bình thường nhóc hồ ly uống nước đều là đầy một chén, không nói đến giờ phút này miệng cay xè rượu sộc lên mũi cực khó chịu, lần nữa mở miệng: "Còn muốn!"

Tiêu Nhất che giấu cảm xúc trong mắt, liếc y một cái, lại rót cho y một ly.

Lê Miên uống một chén tiếp một chén, sau khi đổ một bình trà nóng vào bụng mới hòa tan mùi rượu trong miệng, bụng nhỏ ăn nhiều như vậy lại uống một bình trà như vậy, y trực tiếp đặt mông ngồi ở trên bàn ăn, ợ một cái mang theo mùi rượu.

Trong phòng im ắng.

Lúc này Lê Miên mới hậu tri hậu giác cảm thấy bầu không khí khác thường, đối diện với ánh mắt chuyên chú của bạo quân, y theo bản năng mở miệng: "Ngươi nhìn ta làm --"

Dưới bầu không khí an tĩnh lại khẩn trương này, Lê Miên nghe được rất rõ ràng âm thanh lúc mình làm người, trong nháy mắt quả thực đồng tử chấn động, y nhanh chóng nâng đệm thịt nhỏ bịt chặt miệng, nuốt lời còn lại trở về.

Tiêu Nhất nhìn chằm chằm đôi mắt mở tròn của nhóc hồ ly, lại còn giấu đầu hở đuôi che miệng, lạnh nhạt nói: "Sao không nói tiếp?”

Lê Miên điên cuồng chớp mắt, so với những người khác còn khϊếp sợ hơn, tình huống gì đây? Sao y lại nói tiếng người!