Chương 45

“Ai u, tiểu tổ tông ngài cũng không thể cắn bệ hạ, thái y vừa nói hàm răng ngài có độc, nếu ngài cảm thấy ngứa răng, tay nô tài nguyện ý cho ngài cắn.”

Nhóc hồ ly: "......"

Y cắn chỗ nào! Y cũng không dùng lực! Y chỉ nghiến răng thôi!

Tôn công công còn muốn nói nữa, nhưng bệ hạ bị cắn vẫn chưa mở miệng ném tới một ánh mắt, lúc này hắn mới cúi đầu im lặng.

Lê Miên hòa hoãn lại, phi một tiếng phun ra ngón tay dính đầy nước miếng của y, đứng lên từ trên đùi bạo quân, sau đó cao ngạo bò lên bàn, tự cấp tự túc dùng đệm thịt nhỏ ôm lấy bầu rượu đổ vào trong dụng cụ bạo quân uống lúc trước, lưỡi liếʍ một ngụm, thè lưỡi ý đồ thở cảm giác cay nóng trong miệng ra ngoài, lúc này mới mở miệng nói với Tôn Công: "Ngươi không cần lo lắng, ta có chừng mực sẽ không cắn hắn bị thương.”

Giọng thiếu niên réo rắt êm tai nhưng lại phát ra từ trong miệng một nhóc hồ ly, giờ phút này đã không làm cho người ta cảm thấy không thích hợp.

Tôn công công là người sống lâu trong cung, tất nhiên là có thể từ thái độ của bệ hạ biết được địa vị hiện giờ của nhóc hồ ly, thực tế hắn xưng hô tiểu tổ tông cũng không quá đáng, nào dám đắc tội y, vội khom người nhận lỗi nói: "Vừa rồi là nô tài lắm miệng, nô tài đi quá giới hạn, kính xin tiểu chủ tử không nên trách tội.”

Lê Miên ngồi ở trên bàn ăn, tuy rằng lén lút mắng lão già này với chim sẻ nhỏ rất nhiều lần, nhưng trên thực tế con người Tôn công công này có ác ý hay không nhóc hồ ly vẫn có thể cảm nhận được, lại nói vô luận là làm người hay là làm hồ ly, nhớ kỹ không thể quá mức kiêu ngạo ương ngạnh gây thù chuốc oán lung tung, làm một hồ ly thông minh hiển nhiên đạo lý này Lê Miên hiểu được, không thể xem nhẹ xưng hô tiểu chủ tử của hắn làm cho y vô duyên vô cớ bị lùi một bối phận, nghe giống như con trai của bạo quân!

“Ngươi cũng là lo lắng bạo...... Thân thể bệ hạ, không tính lắm mồm.”

Còn nhớ rõ muốn nói mấy lời tốt dỗ dành bạo quân, Lê Miên nghĩ đi nghĩ lại bổ sung một câu tạm gọi là nho nhã: "Bên cạnh bệ hạ có người trung thành và tận tâm hầu hạ như ngươi, ta rất vui vẻ, cũng cực kỳ yên tâm.”

Biểu tình này miễn bàn có bao nhiêu nghiêm túc.

Lê Miên không hề cảm thấy lời này của mình giống như tuyên thệ chủ quyền cỡ nào, còn vì lời nói một mũi tên trúng hai con chim của mình mà cảm thấy vui rạo rực, vừa khen lão già trung thành và tận tâm lại biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình đối với bạo quân.

Tôn công công cũng không phải uổng công hầu hạ bên cạnh bệ hạ lâu như vậy, cho dù những cung nhân khác thấy hắn người nào không nịnh bợ, nhưng đối với nhóc hồ ly bệ hạ tung hoành, tư thái cũng có thể hạ xuống cực thấp, không thấy có hơi qua loa, "Lão nô nên làm.”

Tiêu Nhất liếc mắt nhìn nhóc hồ ly, không cho nó cơ hội ra vẻ, "Vui vẻ? Yên tâm? Lại nói ngươi để tâm cái gì?”

Nhóc hồ ly: "......"

Lê Miên thật vất vả mới giả vờ được một hồi còn bị bạo quân không chút lưu tình đâm thủng, chỉ cảm thấy răng lại ngứa ngáy, hàm răng phía sau dùng sức mài lên xuống còn cảm thấy không hả giận, y xoay người chừa lại cái ót phía sau cho Tiêu Nhất, ngược lại ôm lấy bình ngọc đựng rượu trước mặt lên, mở nắp ra ngửi thấy mùi rượu, mùi vị kia khiến miệng y ngứa ngáy, dáng vẻ nhóc hồ ly chính là thèm ăn, gấp gáp không chờ nổi cầm đồ tới rót một chén, khi ngửa đầu đôi mắt sáng ngời như là có ngôi sao nhỏ rơi vào.

Uống ngon!

Như là rượu trái cây, ngọt thanh ngon miệng.

Cuối cùng trực tiếp ôm bình ngọc đưa đến miệng ngửa đầu uống ùng ục ùng ục, tâm tư bệ hạ khó đoán, hắn chưa mở miệng ngăn lại nên Tôn công công ở một bên nào dám lắm miệng, chỉ cầu nguyện một hồi tổ tông này uống rượu say cũng đừng đùa giỡn điên cuồng.

Tuy rằng rượu trái cây ngọt nhưng suy cho cùng vẫn là rượu, phàm là rượu trong cung sẽ ngấm từ từ nhưng tác động mạnh, càng miễn bàn là nhóc hồ ly trực tiếp coi như nước uống, Lê Miên hồn nhiên không phát giác, một bầu rượu xuống bụng xong ợ một cái, ngồi ở trên bàn theo bản năng sờ sờ cái bụng càng mượt mà, chợt nghe được âm thanh bạo quân vang lên từ sau lưng, "Thích uống?”