Chương 2

Làm sao cho ánh trăng sáng một đống buff chồng chất?

Hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã vô tư, tình cảm thời niên thiếu sâu đậm, một lời thật lòng đổi lấy tất cả nhiệt huyết, đem lại cho y nguồn sáng duy nhất trong bóng tối.

Tại lúc đang ở đỉnh cao, có ơn cứu mạng, sau đó hồng nhan mất sớm đã duỗi tay sờ mặt y, nhỏ giọng hỏi “Có thể quên thần chậm một chút hay không?” khiến người ta vĩnh viễn không thể nào quên đi sự tồn tại đó được.

Còn gì có thể đau lòng hơn việc một tên nhóc béo đã bị ức hϊếp hơn mười năm ở trong cung, vào lúc có quyền có thế lại được tất cả mọi người giả dối nịnh hót, đột nhiên có một người không sợ hãi quyền lực, trước sau như một mà thật lòng thật dạ đợi y, cuối cùng lại bị chính y gϊếŧ nhầm?

Không có.

Cho nên tôi viết vào lúc không dùng não.

Hiện tại vào thời điểm đã xuyên tới đây, tôi muốn động não để sống thật tốt thì cũng không có cơ hội sống.

Nếu chọc không nổi thì tôi trốn đi thôi.

Tôi lựa chọn trực tiếp ra khỏi cung!

Mấy lần thủ tục để ra khỏi cung đều đã làm xong xuôi, từ việc xuất cung thăm người thân đến thay nương nương mua sắm hay nghỉ nửa ngày để tắm gội, các loại lý do đều đã được chuẩn bị vô cùng ổn thỏa.

Thế nhưng thị vệ gác cửa hỏi tôi: “Khi nào trở về?”

Tôi cũng có thể trả lời một cách dứt khoát, lưu loát: “Ha ha, trở về cái rắm, gia muốn tự do bay lượn ở thế giới bên ngoài!”

Sau đó?

Không có sau đó nữa.

Tôi tiếp tục chờ đợi ở trong cung, một lần tận 5 năm.

Bằng sự hiểu biết của tôi đối với những người dưới ngòi bút này, tôi đã làm hạ nhân vẩy nước quét nhà trong cung Thái Hậu, cũng đã làm đại cung nữ chăm sóc hoa ở sau viện của Trương tiệp dư, sau đó còn tới cung của Nguyệt quý nhân để đánh mạt chược với nàng.

Cũng không phải là tôi luôn đi ăn máng khác.

Chủ yếu là do những người có quyền được tôi tuyển chọn này, dường như luôn xảy ra một số tình huống nhỏ.

Ví dụ như, một ngày nọ lúc tôi đang ngủ gà ngủ gật ở một góc của Từ Ninh Cung, vô tình nghe thấy âm mưu của Thái tử và Thái hậu: “Ai gia cảm thấy hoàng đế cha của con làm việc quá kém, hay là con lên nắm quyền biến hắn thành con rối đi?”

Tôi không nhịn được giành trả lời trước một bước: “Đừng có gấp, tên hoàng đế già đó sẽ bị nghẹn chết do ăn trái cây vào nửa tháng sau.”

Không ngờ sẽ làm Thái Hậu sợ tới mức bệnh tim đột ngột tái phát, ngỏm củ tỏi tại chỗ.

Lại ví dụ như lúc nghe thấy Trương tiệp dư nói chuyện với hoàng đế mới: “Ái phi, nàng có thật lòng với trẫm không?”

Tôi lại không nhịn được, ở dưới giường nhỏ giọng trả lời:

“Đối xử thật lòng với ngài hay không thì không chắc, nhưng chắc chắn là thật lòng với Tống mỹ nhân đang ở trong ngăn tủ.”

Tống mỹ nhân sợ tới mức trực tiếp đi ra khỏi tủ, Trương tiệp dư nhận hết lỗi về mình, sau đó cả hai hóa bướm tại chỗ.

Sau khi trải qua những việc này, tôi quyết định lúc ở trong cung của Nguyệt quý nhân, bản thân sẽ cố gắng làm một người câm.

Ai ngờ vào lúc chơi mạt chược, người phụ nữ này luôn để người khác đốt pháo, ép tôi phải chửi: “Chơi được thì chơi, không chơi được thì cút!”

Cuối cùng vẫn bị nàng ép phải mở miệng.

Nguyệt quý nhân một chọi hai, mở ra rồi đánh bính, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi tôi: “Tiếu Tiếu, ta nghe nói Lý mỹ nhân mới tới hai ngày nay ngày nào cũng kêu gào muốn cùng bệ hạ một đời một kiếp một đôi người, phản đối tư tưởng phong kiến, muốn giải thoát cho mọi người, sẽ không ảnh hưởng đến việc mò cá của chúng ta ở đây đâu nhỉ?”

(*)Mò cá: ám chỉ hành vi lười biếng, không chăm chỉ trong giờ làm việc.

Mặt tôi không biểu cảm mà đánh ra một khối hồng trung:

“Người có nghĩ tất cả mọi người đều cảm thấy Vũ Văn Mặc là một cái bánh thơm ngon không?”

“Mai sau Lý mỹ nhân sẽ bị hắn cho một chén hạc đỉnh hồng đưa lên Tây Thiên.”

Tay đang bắt bài của Nguyệt quý nhân dừng lại, hừ lạnh: “Hắn cũng chỉ có mỗi chiêu đó.”

Tôi biết không thể tiếp tục nói về đề tài này được.

Rốt cuộc đời trước nàng chết như vậy.

Quên nói.

Nguyệt quý nhân, sau khi sống lại, là nữ chính dưới ngòi bút của tôi, hiện tại thề sống chết phải làm một con cá mặn.

Lý mỹ nhân, sau khi xuyên qua, hiện tại thề sống chết muốn liều mạng tạo ra đường sự nghiệp tình yêu của mình.

Tôi, sau khi tìm đường chết, hiện tại hận không thể khiến cái miệng này ngậm lại.

Bởi vì ngay sau đó tôi thấy ở phía sau Nguyệt quý nhân, một bộ quần áo màu vàng.

Mọi người đều biết, chỉ có hoàng đế mới được mặc quần áo màu vàng.

Mà hoàng đế hiện tại là Vũ Văn Mặc.

Đối mặt với Vũ Văn Mặc đã gầy đi, góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.

Tôi cực kì thản nhiên.

“Không cần ngài đánh chết, thần chết liền đây.”

Tôi quay đầu nhảy về phía hồ nước.

Nếu bắn lên nhiều hơn hai giọt nước thì tính là tôi thua.

Vũ Văn Mặc rõ ràng muốn ngăn tôi lại, đáng tiếc tốc độ của y không nhanh bằng tôi.

Chuyện giỡn chơi, chiêu này tôi đã luyện 5 năm, chính là để ứng phó lúc cần thiết như thế này.

Con sông đào bảo vệ hoàng cung có hàng rào, tôi không ra được, điều này tôi đã biết từ rất sớm.

Cho nên tôi đã sớm chuẩn bị thân phận mới.

Vẫn là một cung nữ nhỏ không thích nói chuyện!

Vũ Văn Mặc và Nguyệt quý nhân kề đầu trên gối dài nói chuyện cả một đêm, không biết là nói gì.

Ngày hôm sau Nguyệt quý nhân mang theo mười vạn lượng hoàng kim ra khỏi cung.

Tôi hiểu rõ tính cách của nữ chính dưới ngòi bút của mình, chắc chắn không thể bán đứng tôi.

Ra khỏi cung chắc có thể là bởi vì nàng không thể phân biệt được màu đỏ trong đám yêu kê, nên mang theo tiền để bái sư học nghệ.

(*) Màu đỏ trong đám yêu kê: liên quan tới mạt chược.

Lúc sau, đầu óc của Vũ Văn Mặc không biết bị trúng gió hay gì, yêu cầu tất cả mọi người trong cung đi xem Lý mỹ nhân khiêu vũ.

Tôi nghi ngờ y làm vậy là để chứng minh: Y thật sự được phi tử trong hậu cung sùng bái, là một cái bánh bao thơm.

Tôi đứng xen lẫn trong trong đám đông, thấy lúc bắt đầu Lý mỹ nhân nhảy “Kinh hồng vũ” đẹp đến mức hoa lá tơi bời, lúc sau không múa nữa mà nhảy bài “Chim ưng non cất cánh” và “Thời đại đang vẫy gọi” một cách sống không còn gì để luyến tiếc.

(*) Hoa chi loạn chiến (hoa lá tơi bời): cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên, dùng để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.

(**)“Chim ưng non cất cánh” và “Thời đại đang vẫy gọi” là một trong những chuỗi chương trình truyền hình thể dục nhịp điệu toàn quốc vào thứ hai dành cho học sinh tiểu học và trung học cơ sở ở Trung Quốc.

Nói như thế nào nhỉ?

Nhất định là nàng “bị tự nguyện”.

“Lý mỹ nhân múa thế nào?”

Ở phía trên bục cao, giọng điệu trầm thấp không mang chút tình cảm của người đàn ông vang lên, tất cả đều là kỹ xảo.

“Nhan sắc của Lý mỹ nhân tựa như Lạc Thần, vô cùng xinh đẹp, không gì hơn được!”

Trong những tiếng khen ngợi, tôi như hạc trong bầy gà: “Động tác quay người của ‘Thời đại đang vẫy gọi’ không đạt tiêu chuẩn, là do mệt mỏi quá sao?”

Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay.

(*)Trích từ bài thơ “Tạm biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma. Năm 1922, Từ Chí Ma từ Anh trở về nước, quyết định ly dị với vợ là Trương ́u Nghi. Ông đã phụ lòng vợ, từ biệt Cambridge, về nước chỉ để tiếp tục theo đuổi Lâm Huy Nhân. Bài thơ bộc bạch tình cảm lưu luyến của ông đối với Cambridge cũng như quãng ngày lưu học tại Anh. (Khang Kiều = Cambridge)

Bởi vì trong nháy mắt đó, tôi đã xác định được.

Hiện tại không chỉ Vũ Văn Mặc muốn gϊếŧ tôi mà Lý mỹ nhân cũng muốn gϊếŧ tôi.

Tóm lại, ánh mắt sắc như dao của một người, không thể giấu được.