Chương 3

“Tiểu muội, ngươi thật sự cho ta hết đống này ư?”

Đại ca canh lao nhìn mười tấm ngân phiếu trước mặt, nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.

Tôi gật đầu chắc như đinh đóng cột.

“Đại ca, đây là toàn bộ tài sản mà ta đã tích góp nhiều năm.”

“Ta biết ở nơi này có một loại thuốc uống xong có thể giả chết, ngươi lấy một viên đến đây giúp ta đi?”

Tôi biết, trời không tuyệt đường người.

Đại ca nhìn tôi qua chấn song của nhà lao, hai ta nước mắt lưng tròng.

Thật sự không còn cách nào.

Bởi vì cái mỏ hỗn của tôi, chọc giận Lý mỹ nhân, bị cô ấy nũng nịu cầu xin Vũ Văn Mặc giam tôi vào ngục, đã qua thời gian một nén nhang.

Nơi này ẩm ướt, u ám lại còn lạnh lẽo, cỏ khô chất đống đầy trên mặt đất, tôi cảm thấy tôi không chịu được nỗi ấm ức này.

Đại ca cầm bạc nhét lại về phía tay tôi: “Muội muội, không phải ta nói gì ngươi, nhưng ngươi đưa thiếu nhiều quá.”

“Chừng này mà còn thiếu hả?!”

“Ngươi thử hỏi đại thiếu gia nhà ngự sử đại phu họ Tiền ở vách bên cạnh xem hắn cho nhiều hay ít.”

Tôi đột nhiên quay đầu, trừng mắt về phía vách bên cạnh: “Là ai cuốn ta?”

Tôi vươn một ngón tay, suýt nữa biến thành mắt gà chọi: “Ngươi đưa bao nhiêu tiền? Ta đưa hẳn một vạn lượng!”

Tiền đại thiếu gia ở vách bên cạnh cũng giơ một đầu ngón tay như tôi.

Tôi run rẩy: “Ngươi cho mười vạn lượng?”

Đầu ngón tay của hắn lắc lắc một cách nhẹ nhàng.

Tôi run rẩy mạnh hơn: “Một trăm vạn lượng?”

Người nọ mỉm cười, nhìn tôi một cách thương hại: “Cha ta quyên góp một đống ngục giam.”

Tôi lại run lên một hồi.

Tôi ôm chặt lấy chính mình, tôi cảm thấy mình có thể chịu chút ấm ức này.

Trên đời này làm gì có việc khó khăn, chỉ cần chịu từ bỏ là được.

Đêm khuya, ánh trăng buông xuống, tôi ôm đầu gối run bần bật: Trên người tôi có nhiều điểm đáng nghi ngờ như vậy sao…

Bọn họ muốn gϊếŧ chết tôi, không có người nào muốn nửa đêm lén lút tra hỏi tôi một chút sao?

Chẳng sợ có người muốn rót cho tôi ly rượu độc cũng được, dụng cụ để giả chết tôi đã chuẩn bị tốt hết rồi.

Mà sự thật chứng minh, bọn họ đều muốn đến vơ vét tôi.

Tôi tận mắt thấy nha hoàn bên cạnh Lý mỹ nhân và tiểu thái giám trước mặt hoàng đế đυ.ng nhau ở cửa vào.

Sau đó bọn họ liếc nhau một cái.

Cùng lúc yên lặng xoay người.

Giống như không có việc gì xảy ra, lập tức rời đi.

Để lại mình cái đầu của tôi đang phá tan chấn song, sống động đưa tay Nhĩ Khang:

“Quay lại! Các ngươi quay lại đi mà!”

Mặc dù tôi dùng hai cái lỗ mũi banh ra trừng bọn họ, cũng không đổi được nửa ánh mắt lưu luyến của họ.

Tôi hiểu nguyên tắc, chắc chắn là từng người sẽ trở về hỏi chủ tử kế tiếp phải làm gì bây giờ.

Nhưng tại sao các ngươi không nhìn về phía sau?

Chỉ cần quay đầu lại một chút, chỉ một chút thôi!

Là các ngươi có thể nhìn thấy mấy người bịt mặt mặc đồ đen từ trên trời bay xuống bên cạnh tôi!

Khi bóng dáng của hai người kia biến mất một cách chậm rãi trong tầm mắt của chúng tôi, lần giãy giụa cuối cùng của tôi bị tuyên bố thất bại, cuối cùng không nhịn được mà mắng thầm:

“Nếu không cần mắt thì đem quyên góp cho người có nhu cầu… ấy?”

Tôi còn chưa nói xong.

Bởi vì đầu của tôi, mắc kẹt ở giữa chấn song, không kéo lại được.

Sau vài lần giãy giụa, có thể là bởi vì máu của tôi dâng trào, lạnh co vào, nóng nở ra, đầu càng bị kẹt chặt hơn.

Tôi đau đến mức trước mắt đầy sao.

Mấy người mặc áo đen hai mặt nhìn nhau: “Cái này… Có tính là nhiệm vụ của chúng ta thất bại không?”

Tôi không vui lòng ngay tại chỗ: “Ngươi là phế vật hay ta là phế vật vậy?”

“Ngươi làm không được thì đừng trách đường đi không bằng phẳng, không phải muốn cướp ngục sao? Sao lại ngượng ngùng bối rối như vậy!”

“Vậy ý ngài…?”

“Lại đây, kéo đầu của ta ra.”

Sau thời gian một nén nhang.

Tôi không cho bọn họ lại gần tôi nữa, suýt nữa đã biến tôi thành chong chóng lớn, chỉ thiếu mỗi tiếng kẽo kẹt: “Không được, vẫn nên phá chấn song đi.”

Vào lúc hừng đông, tôi mang theo chấn song và nửa mặt tường đi gặp chủ nhân của đám ám vệ.

Hắn nhìn tôi, như nhìn con ngỗng ngốc đeo vòng Elizabeth.

(*) Vòng Elizabeth: loại vòng chó mèo thường đeo sau khi phẫu thuật.

Tôi nhìn hắn, như nhìn một con ngỗng lớn bị mất trí.

Không ngoài dự đoán của tôi, sau một khắc thanh niên giống Vũ Văn Mặc đến bảy phần mở miệng: “Đây là nữ nhân mà hoàng huynh đã tìm nhiều năm sao?”

“Nhìn cũng không có gì đặc biệt…”

“Sao mà ta thấy so với người bình thường còn vụng về hơn.”

Tôi: “...”

Ngươi liều đấy.

Thấy tôi không nói lời nào, hắn cảm thấy tôi như đang cam chịu, miệng nói không ngừng dù chỉ một giây.

“Có thể nhìn trúng loại người này, hoàng huynh hơn một nửa cũng chỉ là hôn quân, Đại Văn của chúng ta không thể bị chặt đứt tại đây.”

“Quả nhiên, để vực dậy nước Đại Văn vẫn phải dựa vào Vũ Văn Tường ta đây!”

Tôi: “...”

Đôi khi thật sự không muốn thừa nhận, loại lý do tạo phản râu ông nọ cắm cằm bà kia cùng với tính cách ngu xuẩn này là do tôi tự mình viết ra.

Na Tra, ba đầu sáu tay.

Vũ Văn Tường, một đầu hai tay.

Lúc trước vào thời điểm thiết lập tính cách cho hắn, chỉ muốn có cảnh trên đại điện, tay chân tương tàn, viết một chút âm mưu cung đấu, để chứng minh tôi là một người có nội hàm, nhưng là một tác giả không có nhiều nội hàm lắm.

Hiện tại nhìn thấy, đúng là tôi đã làm được.

Tôi khẽ thở dài: “Ta biết ngươi muốn tìm người phụ nữ mà bệ hạ đặt ở đầu quả tim.”

Vũ Văn Tường cười to: “Ngươi biết là tốt.”

Tôi hỏi lại: “Nhưng ta muốn hỏi, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng một người ở trong phòng giam như ta, sẽ là người đó?”

Vũ Văn Tường dừng một khắc.

Trong nháy mắt, tôi suy nghĩ vô số đáp án, ví dụ như “trong thư phòng của Vũ Văn Mặc có bức tranh vẽ tôi” hoặc là “ánh mắt của Vũ Văn Mặc nhìn tôi khác với lúc nhìn người khác” hoặc là “Vũ Văn Mặc luôn hỏi thăm về tôi” mong chờ các loại cách nói làm nai con chạy loạn trong lòng.

Ai ngờ hắn mở miệng nói: “Lúc hoàng huynh nhược quán luôn muốn gϊếŧ một người.”

(*)Nhược quán: chỉ thanh niên 20 tuổi.

“Mấy năm nay hắn chưa bao giờ tự mở miệng ban chết cho nữ nhân nào ở hậu cung, ngươi là người đầu tiên.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Vào lúc này chắc không cần nói “Cảm ơn” đâu ha?

Thôi, tóm lại là phải ra khỏi cung.

Sau này nghĩ biện pháp để trốn thoát, cũng coi như là tôi có thể cao chạy xa bay!

Tưởng tượng đến đây, tôi cười thấy lợi không thấy mắt.

“Hơn nữa hắn thường xuyên… Hoàng huynh?” Vũ Văn Tường chưa kịp nói xong đã run rẩy nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông chắp tay sau lưng đứng ở cửa.

Hắn nhìn chúng tôi một cách lạnh lùng, ánh sáng từ phía sau hắn chiếu tới, làm cơ thể hắn trông rất mơ hồ.

Vũ Văn Mặc đạp lên ánh sáng đi đến.

Tôi thu lại vẻ mặt tươi cười, tôi đã cười quá sớm.

“Chơi đủ rồi?”

Giọng nói trầm thấp cùng tên béo năm đó như hai người khác nhau, ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn hai chúng tôi không một chút dao động.

“Nghĩ xem tạo phản như thế nào mới tốt sao?”

Không cần Vũ Văn Tường trả lời, tôi đã nói: “Thất điện hạ chuẩn bị cho thần uống thuốc độc, sau đó đưa thần về cung để làm mật thám cho hắn, dùng để tiếp cận bệ hạ.”

“Chờ đến thời điểm thích hợp, thần sẽ bỏ thuốc bệ hạ, hắn sẽ bỏ thuốc quân đội của bệ hạ, cuối cùng ép vua nhường ngôi.”

Vũ Văn Tường: “…”

Vũ Văn Mặc: “…”

Tôi cười một cách miễn cưỡng.

Hơn vạn chữ trong nội dung cốt truyện tôi nói lọc là lọc, đau tim quá.

Nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được cái mạng này, gắng gượng nhịn đau thôi.

Vũ Văn Mặc cười nhạo nói: “Trái lại thì nàng khai báo thẳng thắn nhỉ.”

Tôi cười khà khà.

Lúc này chuyện tạo phản đã không còn, tôi xem các người làm gì để lấy mạng tôi.

Vũ Văn Mặc mở miệng nói: “Tự ý trốn khỏi tù lao, nàng có biết tội không?”

Tôi: “…”

Ha ha.

Ngài thật sự vẫn còn lý do.

Tôi vẫn kiên nhẫn đấu tranh: “Nô tỳ muốn tố cáo công tử nhà ngự sử đại phu họ Tiền, hối lộ người canh lao, mong được lấy công chuộc tội.”

Vũ Văn Mặc nhìn tôi một lúc lâu.

“Chuẩn.”

“Vậy chuyện lật bài có…”

“Giả chết bỏ chạy, tội khi quân, nàng có nhận không?”

“Cái đó…”

“Cạnh hồ nước.”

“Thần…”

“Từ Ninh Cung.”

“…”

“Trương tiệp dư.”

“…”

Mắt thấy hắn muốn lôi chuyện cũ ra khơi, tôi quỳ xuống: “Bệ hạ, thần chỉ có một cái đầu, ngài xem mà chém đi.”

Y cứ tính tiếp như thế thì combo cho cửu tộc bay màu cũng không đủ.

Vũ Văn Mặc nhướng mày.

Sau đó tôi hồi cung theo y.

Tin tức tốt, hiện tại không có người tạo phản, không cần lo lắng có người gϊếŧ tôi, khiến tôi chết ở trong lòng của Vũ Văn Mặc.

Tin tức xấu, ánh mắt của Vũ Văn Mặc nhìn tôi dường như ngày càng hung ác, tôi cảm thấy mặc dù hiện tại tôi còn sống, nhưng sau này sớm muộn gì cũng chết ở trong tay y.

Trên đường đi, nhiều lần tôi muốn giả chết để bỏ chạy, nhưng lần nào cũng bị y phát hiện.

Xe ngựa lung lay, Vũ Văn Mặc ngồi trên chủ tọa hỏi tôi: “Không phục?”

Tôi lắc đầu nhưng miệng lại rất thành thật: “Không phục.”

Vũ Văn Mặc cười nhạo một tiếng, làm lơ biểu cảm hối hận của tôi, một tay chơi đùa ấn vương gia của Vũ Văn Tường.

Con ấn đại diện cho thân phận vương gia bị vứt ra, lại rơi xuống.

Giống như tâm trạng của tôi lúc này, bất ổn.

Sau một lúc lâu, y nghiêng đầu nhìn tôi: “Cho nàng ba cơ hội.”

Tôi nghe y nói, đột nhiên ngẩng đầu, khó hiểu.

“Sau khi hồi cung, nàng chỉ có ba lần cuối cùng để đổi thân phận.”

“A?”

“Nếu để trẫm tìm được, nàng phải từ bỏ ý tưởng ra khỏi cung, chết già trong cung.”

Ánh mắt tôi càng ngày càng sáng, hưng phấn hỏi: “Nếu thần không bị ngài tìm ra…”

Khí áp quanh người hắn giảm đi không ít.

Một lát sau, Vũ Văn Mặc hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cút đến nơi trẫm không nhìn thấy đi.”

Tôi đứng vụt dậy: “Một lời đã định!”

Tôi hồi cung, vẫn là một cung nữ nhỏ không thích nói chuyện!

Chỉ là bây giờ.

Tôi là cung nữ trong cung của Lý mỹ nhân.